Lời nói có phần chối tai, nhưng lý lẽ thì đúng. Không khí cũng dịu đi đôi chút. Chỉ có Lưu Tấn, sắc mặt hắn từ trắng chuyển dần sang đen. Thân phận Hồng Lư Tự Khanh ở kinh thành thật chẳng đáng giá gì. Cha hắn bao năm nay cố gắng leo lên, nhưng trong mắt người khác cũng chỉ nhận được ba chữ "không đáng gì". Vậy cái gì mới đáng? Phủ công hầu? Hay giống như Từ Giản? Lửa giận bùng lên trong lòng. Rõ ràng cùng chung cha mẹ, nhưng chỉ vì Từ Giản sinh trước, còn hắn là thứ tử, mà cuộc đời của hai người lại khác biệt một trời một vực. Từ Giản mang họ Từ của Từ Mãng, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa. Ông ngoại của hắn không còn ai khác, chỉ có mỗi Từ Giản là "cháu trai" duy nhất, cả phủ Quốc công sớm muộn cũng là của Từ Giản. Còn hắn lại mang họ Lưu. Từ bé đến lớn, số lần hắn được đến phủ Quốc công đếm trên đầu ngón tay. Chỉ vào những dịp lễ tết, mẹ mới đưa hắn về thăm ông ngoại. Theo lời của ông ngoại, thì hắn chỉ là "làm khách". Điều khiến hắn bực bội hơn cả là, trong mười lần về, có đến chín lần ông ngoại khó chịu ra mặt với mẹ hắn. Mẹ muốn hắn gặp Từ Giản, muốn anh em họ thân thiết hơn nhưng đều bị ông ngoại từ chối. "Nó đang luyện thương, đừng làm phiền." "Hôm qua mải mê luyện võ quên cả học, ta phạt nó ở thư phòng học thuộc bài, chưa học xong thì không được gặp ai cả, không được nói chuyện với nó." "Hôm trước tập luyện bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-tu-quy/3724740/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.