Một tiếng "à" nhẹ nhàng như dỗ dành trẻ nhỏ. Trên đài tất nhiên là không có đứa trẻ nào, chỉ có hai người đầm đìa mồ hôi. Trần Quế ngoài mặt vờ vịt nhưng trong lòng vui mừng đến nở hoa, lại không thể để lộ ra ngoài. Hắn lấy khăn tay lau mặt vài lần để che giấu biểu cảm, chỉ để lại một vẻ "cấp bách, bối rối". Lưu Tấn thì thật sự đổ mồ hôi như mưa. Thực ra hắn chẳng lo lắng chút nào, trong lòng hắn toàn là phẫn nộ. Vừa mới được tán dương vang dội vì bài luận, sao chỉ một khoảnh khắc đã bị lật ngược tình thế thế này? Biến đổi quá nhanh, hắn không kịp phản ứng. Còn làm sao mà trả lời câu hỏi được nữa. Hiện tại hắn chỉ muốn xé xác kẻ đã tính kế sau lưng mình thôi. Nhưng hắn chẳng những không tìm ra kẻ đó, mà còn không thể giải quyết nguy cơ trước mắt. "Ta... ta..." Lưu Tấn mấp máy môi, cố nén cơn giận trong lòng, nói: "Ta chưa nghĩ ra, chỉ sợ làm mất thời gian, chi bằng để người nào đã sắp xếp xong suy nghĩ lên nói trước." Đây cũng là cách tạm thời thoát thân. Các tiên sinh cũng không muốn làm bầu không khí căng thẳng thêm, trong khi các học trò bên dưới đồng loạt la ó, họ ra hiệu cho Lưu Tấn xuống đài. Nhưng Trần Quế đâu để Lưu Tấn dễ dàng thoát thân như vậy. Sân khấu này dàn dựng khó khăn lắm, nếu nhân vật chính bỏ chạy thì còn gì để diễn nữa? "Phải, đúng, là như thế." Trần Quế cố tình lắp bắp: "Trả lời đề luận nào có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-tu-quy/3724739/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.