Chương trước
Chương sau


Yến Từ Quy

Tác giả: Cửu Thập Lục

Quá khứ chậm rãi

Chương 102: Làm cha của nhà họ Lý một lần

Chu Sính nghe thấy tiếng tim đập dữ dội của mình.

Hắn biết những lời Từ Giản nói đều là sự thật.

Khi Từ Giản khiêu khích có giọng điệu thế nào, trước đó Chu Sính đã từng nghe.

Kiểu mỉa mai, châm biếm, rõ ràng viết trên mặt rằng đang xem trò cười, khiến người ta muốn nhảy lên đấm cho hắn hai cú.

Nhưng hiện tại, trên mặt Từ Giản không có những biểu hiện đó.

Chu Sính thậm chí còn thấy trong đó có chút thương cảm như đồng cảm với hắn.

Đúng vậy.

Từ Giản cũng là đứa con bị cha ruột bỏ rơi.

Vì thế, thấy hắn cũng bị bỏ rơi nên tâm trạng hóng chuyện của Từ Giản đã thay đổi.

Chính là như vậy.

Chu Sính tự nói với mình.

Từ Giản và Đan Thận đều quay lại nhìn hắn.

Chu Sính không né tránh ánh mắt của họ, không chớp mắt, nói: "Phụ thân và tên thái giám tuyệt tử tuyệt tôn đó đã sớm có qua lại."

Từ Giản im lặng, dời mắt đi.

Đan Thận phân tích nguyên nhân đột nhiên Chu Sính chịu khai.

Ông vốn giỏi đọc tâm lý con người, lại cùng Từ Giản hợp tác vài ngày, và rất nhanh đã hiểu ra.

"Chu tứ lão gia." Đan Thận tiến lên một bước, hạ giọng nói: "Dù sao đó cũng là phụ thân của ngài, còn có các huynh đệ, ngài đã không cứu được nữa, họ có thể có chút cơ hội hay không còn tùy vào lời khai của ngài, ngài nên suy nghĩ kỹ trước khi nói."

Bề ngoài là khuyên giải, thực ra là đang đổ dầu vào lửa.

Nếu Chu Sính bình tĩnh, có lẽ còn phân biệt được đôi chút.

Nhưng giờ đây hắn đã mất khả năng suy nghĩ, trong đầu chỉ toàn là ba chữ "bị bỏ rơi", sau khi nghe lời khuyên giải của Đan Thận, ngọn lửa trong lòng càng bùng lên, như muốn phun ra từ mắt.

Tại sao?

Tại sao?

"Ta toàn làm việc giúp phụ thân, ông ấy không ra mặt mà để ta thay ông ấy qua lại với tên thái giám đó." Chu Sính nghiến răng nói: "Kết quả thì sao? Ta buộc phải ra tay với Vu thị, nữ nhi duy nhất cũng xa cách ta, phụ tử ta không biết đã cãi nhau bao nhiêu lần, giờ đây nó biết mẫu thân mình bị hạ độc, nó có thể không hận ta sao? Các ngươi vừa nói nó cầm kéo đâm ma ma? Nếu ta ở ngoài, có khi nó lại cầm kéo đâm ta ấy. Ngoại thất đó là do Vương nội thị đó sắp đặt, nhi tử cũng không phải của ta. Ta có thể chấp nhận, ta đều có thể chấp nhận. Ai bảo con trai của Lý Mịch gọi ta là phụ thân? Chu Sính ta cũng làm cha của nhà họ Lý một lần. Nhưng cuối cùng ta còn lại cái gì? Chẳng còn gì cả, ngay cả phụ thân cũng không còn..."

Cảm xúc quá kích động, Chu Sính đấm mạnh vào giường, rồi bóp mạnh đỉnh đầu.

Lúc này là lúc thích hợp nhất để hỏi cung.

Đan Thận vội hỏi: "Tứ lão gia biết đứa trẻ đó là nhi tử của Lý Mịch sao? Mẫu thân nó là ai?"

"Ta cũng không sợ các ngươi cười nhạo, ta đã đủ là trò cười rồi." Chu Sính cười khổ, trông thật thê lương: "Sau khi có A Trán, ta có lần uống say đánh nhau và bị thương. Đại phu nói, nam nhân thì vẫn là nam nhân, nhưng cũng không thể làm cha nữa. Ta chỉ là một cái vỏ trống thì ả nữ nhân kia có thể sinh cho ta nhi tử gì nữa chứ. Đứa trẻ đó là tên thái giám mang về, bảo phải nuôi dưỡng tốt, ta sau này hỏi hắn, hắn nói là con của Lý Mịch, không biết mẫu thân là ai."

"Vậy Vương nội thị hiện đang ở đâu?" Đan Thận lại hỏi.

"Ta không biết." Chu Sính nói xong, thấy Đan Thận cau mày, hắn lại bổ sung: "Thật sự không biết, ta đã kể những chuyện riêng tư đó, ta còn giấu giếm gì cho tên thái giám tuyệt tử tuyệt tôn đó chứ?"

Đan Thận cười khô khan.

Chửi người thì chửi người, sao Chu Sính lại tự chửi mình nữa chứ?

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng không thể nói ra.

Chu Sính khó khăn lắm mới chịu khai báo, nếu chọc giận, hắn lại trở nên kín miệng thì phiền phức to rồi.

"Vậy trước đây ngài liên lạc với hắn thế nào?" Đan Thận hỏi.

"Vài năm trước, hắn có một căn nhà ở hẻm Hạnh Đào phía nam thành, từ đầu năm ngoái thì hắn không ở đó nữa." Chu Sính nói: "Hắn không tiết lộ hành tung của mình, chỉ đến hẻm Lục Quả hai lần."

"Các ngài thường trao đổi gì? Về chuyện của Lý Mịch ư?"

Chu Sính lắc đầu: "Ta chỉ là người chạy việc, cụ thể thế nào thì hắn và phụ thân ta trao đổi qua thư, dù sao đọc xong cũng mang đi đốt. Ta chỉ biết, tên thái giám đó rất quan tâm đến biến động triều đình. Đầu năm nay, hắn đến hẻm Lục Quả xem tình hình đứa trẻ, lại hỏi một số việc vặt. Mùa hè đến lần nữa, bảo ta tìm người mua ngõ Lão Thật. Mua thì mua thôi, thế là ta tìm đám người Lý Nguyên Phát, kết quả không cạnh tranh được với Kinh Đại Bão. Đan đại nhân, ngài nghe chuyện này xem, tên thái giám đó có tin tưởng ta không? Nếu hắn tin ta, sớm nói chuyện vàng thỏi rồi, mùa xuân khi Ngõ Lão Thật không một bóng người, đào đất lên chẳng phải là xong rồi sao? Chậm hơn chút cũng được, ta bỏ thêm bạc cũng phải mua được ngõ Lão Thật, ngõ nằm trong tay ta, Lý Nguyên Phát muốn đào thế nào thì đào. Tên thái giám chết tiệt đó nhất quyết không nói, đến khi Kinh Đại Bão ấn dấu tay rồi mới nói về vàng thỏi thì ta có thể làm gì? Chẳng phải thành ra kết quả như vậy sao?"

Đan Thận lộ vẻ thông cảm.

Từ Giản vẫn chưa nói gì, chăm chú nghe Chu Sính tự thú.

Chỉ riêng đoạn này, quả thực trùng khớp với thông tin Quận chúa để Vương ma ma đến hẻm Lục Quả hỏi thăm.

Đầu năm, mùa hè tháng trước, có người hai lần thấy một ông lão đến tìm ngoại thất, ông lão đó chính là Vương nội thị.

"Kinh Đại Bão đã ấn dấu tay rồi, Vương nội thị mới nói về vàng thỏi sao?" Từ Giản hỏi: "Hắn lúc đó lại đến hẻm Lục Quả sao?"

Chu Sính sững người, theo phản xạ muốn né tránh, nhưng nghĩ đến mình đang thành thật khai báo nên hắn nói: "Không, ta đi trên đường thì một đứa ăn xin đến truyền lời, bảo ta đến phòng trà bên cạnh. Ta vào đó, ả nữ nhân kia cũng ở đó, tên thái giám chết tiệt nói về vàng thỏi, bảo ta bằng mọi giá phải đào ra. Ai ngờ lại là sách cấm, còn bị Cao An bắt quả tang nữa chứ."

Đan Thận hỏi: "Thư từ giữa Vương nội thị và Anh Quốc công đều đốt hết, ngài có bằng chứng gì không?"

Chu Sính chán nản.

"Không có." hắn cười khổ: "Đó là phụ thân ta, ta có nghĩ phải đề phòng ông ấy đâu? Ta hết lòng chạy việc, vậy mà ông ấy..."

Đan Thận vỗ vai Chu Sính.

Chu Sính nói: "Tất cả đều là sự thật, ta không coi Đan đại nhân là kẻ ngốc đâu."

Từ Giản và Đan Thận bước ra khỏi phòng.

Đan Thận khoanh tay trước ngực, nói: "Ta nghe có vẻ như là thật đó, khai báo thì khai báo rồi, nhưng không có chứng cứ, nhất là không biết tung tích của Vương nội thị..."

Từ Giản đề nghị: "Vương nương tử có nhắc đến trấn Liễu An, Chu Sính lại nói về hẻm Hạnh Đào, hai nơi này đều phải lật xem khế đất."

Đan Thận đồng ý.

Từ Giản lại nói: "Vừa rồi ta cũng không lừa Chu Sính, Anh Quốc công thật sự muốn cắt đứt quan hệ, ông ta có thể đã sắp xếp gì đó trong thư phòng của Chu Sính, chúng ta có thể đến xem."

Nói đi là đi.

Một đoàn người đến trước phủ Anh Quốc công, bầu không khí ở đây đã khác hẳn so với buổi sáng.

Ngự Lâm quân nghiêm chỉnh đứng ngoài cổng lớn, thấy Từ Giản đến thì người dẫn đầu bước tới hành lễ.

Chu Trì ra đón.

Biết rõ tình hình không lạc quan, đối mặt với người của nha môn, hắn chỉ có thể giữ vững thái độ.

"Phụ thân đang ở trong phòng." Chu Trì nói: "Ông ấy vừa từ trong cung trở về thì lập tức ngã bệnh..." 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.