Chương trước
Chương sau
Yến Từ Quy

Tác giả: Cửu Thập Lục

Quá khứ chậm rãi

Chương 101: Ngươi cũng không oan

Anh Quốc công run rẩy đến trước Ngự Thư Phòng.

Thấy Tào công công đứng dưới hành lang, ông tiến tới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Thánh Thượng vì sao lại bao vây phủ Anh Quốc công của chúng ta? Tào công công, xin hãy nói rõ cho lão phu biết."

Tào công công xua tay: "Quốc công gia thật sự không biết đã làm gì khiến Thánh Thượng không vui sao?"

Anh Quốc công cười gượng hai tiếng.

Ông tất nhiên là biết.

Dù hai con trai chưa nghe ngóng được gì từ phủ Thuận Thiên, nhưng người của ông bên ngoài cũng đã biết được một số tình hình.

Tào công công đích thân đến phủ Thuận Thiên.

Chu Trán đã thuyết phục được hai người cậu của mình đệ đơn kiện lên nha môn.

Liên quan đến việc hạ độc vợ, Đan Thận chắc chắn sẽ không để Chu Sính dễ dàng thoát tội, có lẽ đã nắm được tình hình của Vương công công rồi.

Cụ thể hơn thì Anh Quốc công không dám chắc, nên chỉ có thể nghe ngóng từ Tào công công.

Bình thường, khi Tào công công có thể giúp đỡ, tiết lộ chút tin tức, ông rất ít khi từ chối, dù sao cũng là tốt cho cả hai bên, Tào công công cũng không muốn Thánh Thượng nổi giận lớn. Nhưng hiện tại...

Tào công công trực tiếp ném câu hỏi trở lại.

Anh Quốc công thầm thở dài.

Xem ra tình hình còn tệ hơn dự đoán.

Theo chân Tào công công vào Ngự Thư Phòng, Anh Quốc công run lẩy bẩy, cúi đầu quỳ xuống.

Thánh Thượng lạnh lùng nhìn ông, không bảo đứng dậy mà cứ để ông quỳ như vậy, còn mình thì ngồi phê duyệt tấu chương.

Đợi khoảng nửa canh giờ thì Từ Giản đến.

Thánh Thượng hạ chỉ vây phủ Anh Quốc công đồng thời sai người đến phủ Thuận Thiên triệu hắn.

Từ Giản hành lễ với Thánh Thượng rồi liếc nhìn Anh Quốc công đang quỳ dưới đất, mím môi, vẻ mặt như muốn nói gì lại thôi.

Thánh Thượng nói: "Có gì thì cứ nói thẳng, không cần ấp úng."

Lúc này Từ Giản mới nói: "Anh Quốc công trông như già đi hai, ba chục tuổi so với buổi sáng vậy. Lúc sau triều đến Ngự Thư Phòng dập đầu, ông ấy còn chưa run rẩy như thế này."

Mưu tính giả vờ yếu đuối của Anh Quốc công bị một câu của hắn vạch trần, ông không thể thừa nhận, chỉ có thể tự biện hộ: "Lão thần kinh hoàng, kinh hoàng"

Thánh Thượng hít sâu một hơi.

Bị Từ Giản chen vào như vậy, cơn giận của ông cũng giảm đi đôi chút.

Trước đó không lập tức chất vấn Anh Quốc công, cũng vì sợ khi tức giận sẽ chém đầu lão già này ngay.

Không phải là không thể chém mà còn nhiều chuyện cần phải moi ra từ miệng ông ta, dù ông ta có chết cũng không thể mang theo những bí mật đó xuống mồ, phải khai ra rõ ràng đã.

Thánh Thượng ra hiệu cho Tào công công đỡ Anh Quốc công dậy.

Anh Quốc công không dám đứng lên: "Lão thần có tội, lão thần đã nuôi dưỡng một đứa con bất hiếu như vậy..."

Sau vài lần từ chối, ông cũng biết không thể cứng đầu nữa, đành đứng dậy ngồi sang bên cạnh.

Thánh Thượng cho ngồi, không nhất định là ân xá.

Ông cứ mãi không chịu ngồi cũng không thể xoay chuyển tình thế được.

Nói thẳng ra, thái độ đã bày ra, ảnh hưởng đến kết quả cũng không nhiều.

Lấy khăn lau mồ hôi trên trán, Anh Quốc công nén giận trong lòng, nói với Từ Giản: "Sớm biết đứa con bất hiếu đó còn có những việc không thể để người khác biết như vậy, lão phu nào còn mặt mũi để cho nó ở trong phòng tốt, ăn ngon uống tốt, đáng lẽ phải để nó vào đại lao mà hối cải mới đúng."

Từ Giản nói thẳng: "Đừng nói vậy, bữa cơm trước khi lên đường đều là rượu ngon thức ăn quý."

Một hơi nghẹn trong cổ họng Anh Quốc công, biết rõ Từ Giản đang khiêu khích nhưng ông không thể nổi giận, cũng không thể kiện cáo, chỉ có thể nuốt xuống.

Cảm xúc của Thánh Thượng đã dịu đi, hỏi Từ Giản: "Ngươi nói về vụ án đi."

"Chu Sính vẫn chưa nhận tội, nhưng độc trên người tứ phu nhân đã được ngự y xác nhận, lời khai của ngoại thất cũng chỉ về phía Chu Sính." Từ Giản nói xong, lại hỏi Anh Quốc công: "Việc nhi tử ngài hạ độc, Quốc công gia có ý kiến gì không?"

Anh Quốc công nói: "Lão phu vô cùng đau đớn, với tư cách là phụ thân, lão phu muốn nói rằng miệng lưỡi của ngoại thất không thể tin, nhưng với tư cách là thần tử, lão phu tin rằng phủ Thuận Thiên sẽ không xét xử bừa bãi."

"Ta không biết thẩm vấn, xét xử, đến phủ Thuận Thiên cũng chỉ theo Đan đại nhân học hỏi công việc ở nha môn thôi." Từ Giản ho nhẹ: "Hiện tại Đan đại nhân không có mặt, ta nghĩ gì hỏi đó, Quốc công gia cũng hợp tác một chút, có gì trả lời nấy, như thế sẽ dễ hiểu rõ mọi chuyện hơn."

Anh Quốc công liếc nhìn Thánh Thượng.

Thấy Thánh Thượng không có chút bất mãn nào với thái độ "đối phó cho qua" của Từ Giản, nên ông chỉ có thể đồng ý.

"Quốc công gia biết bao nhiêu về chuyện ngoại thất đó?" Từ Giản hỏi.

"Nghe nói có một người như vậy, còn sinh một đứa con trai, A Sính từng đề nghị muốn đưa vào phủ nhưng lão phu đã từ chối." Anh Quốc công nói: "Lão phu chưa từng gặp nàng ta, cũng không hiểu chuyện của nàng ta."

Từ Giản giả vờ tò mò: "Tôn tử cũng chưa từng gặp sao?"

"Chưa từng." Anh Quốc công xua tay: "Lão phu không thiếu tôn tử, không cần đi gặp nhi tử của nữ nhân bên ngoài."

Trong lòng Từ Giản có hơi ngạc nhiên, nhưng không hiện ra mặt.

Theo thông tin họ có được, Anh Quốc công chắc chắn có liên quan đến Vương nội thị, và đi cùng một con đường.

Nếu đã lấy Lý Mịch làm chủ, liệu Anh Quốc công thật sự không quan tâm chút nào đến con trai của Lý Mịch không?

Nếu nói Anh Quốc công bị che mắt...

Từ Giản càng tin rằng người bị che mắt là Chu Sính thiếu suy nghĩ kia hơn.

"Ngài đã không biết tình trạng của tứ phu nhân, vì sao hôm nay lại để con dâu của ngài ra tay với bà ấy?" Từ Giản lại hỏi.

Anh Quốc công liên tục xua tay: "Oan cho lão phu quá, lão phu tuyệt đối không chỉ thị ai ra tay cả, là nó một mực muốn giúp người nhưng lại làm hỏng việc..."

"Giúp ai?" Từ Giản hỏi: "Giúp tứ phu nhân, hay giúp Chu Sính?"

"Ngươi hỏi vậy là sao." Anh Quốc công cau mày, giọng điệu có phần vội vàng: "Chuyện rắc rối mà A Sính gây ra, những người khác trong gia đình đều không rõ.Lão phu không biết, các con trai, con dâu khác của lão phu cũng không biết."

Lời vừa dứt, Từ Giản lại nói tiếp: "Ngài có quen biết Vương nội thị không?"

Anh Quốc công sững người, không lập tức trả lời, bả vai căng thẳng hơn, nhưng rất nhanh ông đã lấy lại bình tĩnh: "Vương nội thị nào, công công họ Vương nhiều lắm, lão phu không biết ngươi chỉ ai."

Ông không trả lời nhưng câu trả lời của ông ta và phản ứng muốn che giấu đó đã hiện ra rõ ràng.

Thánh Thượng quan sát Từ Giản.

Tên nhóc này quả nhiên có tài năng.

Miệng nói không biết thẩm vấn, nhưng vừa vào đã đánh lạc hướng vài câu, ra tay thì vừa hiểm vừa chuẩn, đánh thẳng vào trọng tâm.

Từ Giản đã thử được câu trả lời nên cũng không vòng vo nữa.

"Chu Sính cấu kết với Vương công công bên cạnh Lý Mịch, tứ phu nhân phát hiện sự việc nên bị hạ độc, Vương công công vì muốn hợp tác gắn bó với Chu Sính hơn đã đưa nghĩa nữ đến làm ngoại thất của hắn, theo lời nàng ta, đứa trẻ không phải con ruột nàng ta, mà là Vương công công ủy thác, từ ngũ quan mà xem xét thì có thể là con trai của Lý Mịch. Lần này Vương công công chỉ thị Chu Sính đào vàng thỏi ở Ngõ Lão Thật, không ngờ chỉ đào được hai hòm cấm thư, vàng thỏi thì không cánh mà bay, người thực hiện là Lý Nguyên Phát vì thế tìm Chu Sính đòi nói chuyện, không ngờ lại chết bất ngờ."

Từ Giản nói rồi chắp tay với Thánh Thượng: "Phủ Thuận Thiên hiện tại chỉ điều tra được những điều này."

Ánh mắt Thánh Thượng không rời khỏi Anh Quốc công.

Anh Quốc công vội vàng đứng lên: "Sao, sao lại liên quan đến Lý Mịch? Thánh Thượng, lão thần không biết gì cả, lão thần hoàn toàn không biết, A Sính đứa con bất hiếu đó..."

"Thật sao?" Giọng Thánh Thượng đầy giận dữ: "Chỉ mới điều tra được như vậy đã vội cắt đứt quan hệ? Không thiếu cháu trai, cũng không thiếu con trai, Chu Xướng, ngươi nghĩ rằng bỏ một đứa con thì hôm nay có thể qua ải được sao?"

Bịch.

Anh Quốc công lại quỳ xuống đất lần nữa.

Lần này, ông run rẩy còn hơn trước.

"Lão thần nói từng câu đều là sự thật, lão thần và Lý Mịch tuyệt đối không có chút liên quan nào cả." Anh Quốc công không từ bỏ: "Nếu ngài nói Vương nội thị bên cạnh Lý Mịch thời tiên đế thì lão thần có lẽ đã từng gặp. Nhưng cũng chỉ là quen biết, nếu nói lão thần và hắn cấu kết thì tuyệt đối không có chuyện đó. Lão thần còn muốn hỏi A Sính kết giao với người như vậy khi nào, lại vì sao bị hắn dụ dỗ nuôi con trai của Lý Mịch nữa đây, lão thần thật sự không hiểu.

Thánh Thượng nếu không tin lão thần thì lão thần xin chết để chứng minh lòng mình"

"Choang" một tiếng, một chén trà bay tới rồi vỡ nát dưới chân Anh Quốc công.

Tào công công giật mình nhìn Thánh Thượng.

Trong ấn tượng, Thánh Thượng mấy năm gần đây rất ít khi tức giận như vậy.

Lần trước đập đồ hình như là khi trách vấn Thái tử điện hạ vì Từ Giản bị thương, lúc đó trong Ngự Thư Phòng chỉ có hai cha con, ngay cả Tào công công cũng bị đuổi ra ngoài, chỉ nghe tiếng đồ sứ vỡ trong phòng mà sợ hãi.

Lần này, Anh Quốc công đã hoàn toàn chọc giận Thánh Thượng.

Nhất là, chuyện "độc của Định Vương điện hạ" còn chưa bị lột trần với Anh Quốc công.

"Ngươi uy hiếp trẫm sao?" Thánh Thượng nheo mắt, từ trên cao nhìn xuống Anh Quốc công đang quỳ trên đất: "Muốn chết ư? Đừng vội, sẽ đến lúc ngươi chết thôi."

Anh Quốc công hít sâu một hơi.

Ông hiểu rất rõ ràng là mình phải kiên trì.

Kiên trì chưa chắc có thể sống, nhưng lúc này lùi một bước thì chắc chắn là chết không nghi ngờ.

Không chỉ ông chết mà cả nhà họ Chu cũng phải chôn theo.

Ngón tay bấm chặt vào nền gạch, ông nói từng chữ từng lời: "Lão thần không phục.

Lão thần tin tưởng phủ Thuận Thiên, nên không nghi ngờ về mối liên hệ giữa A Sính và Vương nội thị. Lão thần cũng biết, nếu A Sính thật sự liên quan đến Lý Mịch, đây là tội lớn hại cả nhà, lão thần vì thế mà chịu tội, không có gì để nói. Nhưng lão thần cũng muốn bản thân và người nhà được trong sạch, lão thần không biết là không biết, không tham gia là không tham gia, lão thần tuyệt đối không thể đi trung thành với Lý Mịch. Thời tiên đế, trong cuộc tranh giành của các hoàng tử, lão thần không có, đến hôm nay, càng không có. Lão thần không thể mang tội danh không có thật đó mà chết, nếu thế lão thần không mặt mũi nào gặp tiên đế. Nếu Thánh Thượng tin lão thần, lão thần chết không hối tiếc."

Nói xong Anh Quốc công dập đầu trên nền gạch, đến khi có vết máu.

Thấy sắc mặt Thánh Thượng đen lại, Từ Giản suy nghĩ một chút, vẫn phải cắt ngang màn kịch của Anh Quốc công.

"Việc tự chứng minh trong sạch không phải dễ dàng." Từ Giản cung kính nói: "Thánh Thượng giao vụ án này cho phủ Thuận Thiên, Quốc công gia cũng nói tin tưởng phủ Thuận Thiên xét xử, vậy thần và Đan đại nhân nhất định sẽ điều tra rõ ràng."

Thánh Thượng xoa cái trán đang căng thẳng, vẫy tay.

Anh Quốc công bị "mời" ra khỏi Ngự Thư Phòng.

Thánh Thượng dặn dò Từ Giản: "Ngươi biết kết luận bên Thái Y Viện rồi chứ?"

Từ Giản trả lời: "Tào công công đã nói lại với thần và Đan đại nhân, thần vô cùng kinh ngạc."

"Liên quan đến cái chết của Định Vương, phải điều tra đến cùng để an ủi Hoàng Thái Hậu." Thánh Thượng dặn dò: "Chu Xướng không chịu mở miệng thì nghĩ cách để hắn nói, phải đào ba thước đất để tìm cho ra Vương nội thị, hắn mới là kẻ then chốt."

Từ Giản nhận lệnh.

Ra khỏi Ngự Thư Phòng, Anh Quốc công vẫn đứng bên ngoài, trán chảy máu nhưng ông cũng chẳng lau.

"Quốc công gia không về phủ sao?" Từ Giản hỏi: "Hay muốn theo ta đến phủ Thuận Thiên gặp Chu Sính?"

"Được gặp sao?" Anh Quốc công theo phản xạ hỏi, sau đó tự lắc đầu: "Thôi, lão phu không muốn gặp đứa con bất hiếu đó."

Cha con gặp mặt, ông nhất định sẽ nhảy lên mắng chửi Chu Sính, lời nói ra sẽ cắt đứt quan hệ với hắn.

Bỏ lại Chu Sính, liệu hắn có ngoan ngoãn một mình gánh chịu tất cả không?

Anh Quốc công không tin.

Trong lúc cấp bách, Chu Sính mà lỡ nói ra điều gì thì chính là trúng kế của Từ Giản.

Đừng nhìn Từ Giản còn trẻ, từ nhỏ đã theo Từ Mãng đọc binh thư, thủ đoạn khó lường, không cẩn thận sẽ bị hắn phá hỏng việc mất.

Từ Giản đỡ Anh Quốc công một tay: "Ngài khuyên Chu Sính đi, chuyện đã đến nước này, rồi, cứ bảo hắn thành thật khai ra tung tích của Vương nội thị là được. Ngài dập đầu bao nhiêu cái trong Ngự Thư Phòng cũng không bằng 'khuyên giải có công' đâu. Ngài dẫn đầu bắt được Vương nội thị, nói không chừng Thánh Thượng có thể nể tình nhà họ Chu mấy đời cống hiến cho triều đình mà ân xá cho cả nhà, ít nhất ngài không phải mang tiếng chạy việc cho Lý Mịch mà gặp tiên đế. Ngài thấy sao?"

Trước mắt Anh Quốc công đỏ lên.

Máu trên trán chảy vào mắt cay xè khiến ông phải che mắt.

Ông nói cái gì chứ.

Ông đã tuổi này rồi, chẳng lẽ còn tin bánh từ trên trời rơi xuống ư?

Từ Giản nói càng hay, càng có sức thuyết phục, càng không thể tin, nếu không nhất định bị hắn dẫn vào hố.

Còn ân xá nữa chứ.

Cả nhà ông có thể giảm bớt vài cái đầu bị chặt, đã là rất...

Ông lấy khăn lau mạnh, lúc mở mắt ra, những cung điện tường cao trước mắt đều nhuộm một lớp ánh đỏ, trông khác thường ngày rất nhiều.

Động lòng...

Vẫn không kìm được động lòng...

Biết rõ là hố, vẫn...

"Thư phòng của A Sính..." Anh Quốc công lẩm bẩm, ngay sau đó, ông tỉnh táo lại, cảnh giác trỗi dậy.

Không ổn, thật sự bị dẫn lạc rồi.

Tên Từ Giản này đúng là ma mãnh.

Nếu còn nghe hắn mê hoặc thì không biết sẽ nói lỡ miệng bao nhiêu câu nữa.

"Lão phu xin cáo lui trước." Nói xong, Anh Quốc công xoay người bỏ đi.

Từ Giản nhìn theo bóng ông rời xa, rồi quay lại phủ Thuận Thiên.

Đan Thận vẫn đang thẩm vấn Chu Sính, thấy Từ Giản trở về, ông hỏi: "Thánh Thượng nói gì rồi?"

Từ Giản liếc nhìn Chu Sính.

Quan sát thần thái, Chu Sính trong lúc bị hỏi liên tục đã gần như không chịu nổi.

"Thánh Thượng không nói gì." Từ Giản trông có vẻ thờ ơ: "Anh Quốc công đập đầu đến chảy máu, nói bản thân không liên quan đến Vương nội thị, tất cả đều do Chu Sính gây ra, còn bảo chúng ta tìm kỹ trong thư phòng của Chu Sính, có thể sẽ có manh mối."

"Thư phòng tất nhiên phải kiểm tra." Đan Thận nói.

Ban đầu chỉ là vô ý giết người, lại là phủ Anh Quốc công, họ không có lý do để lục soát thư phòng.

Giờ Thánh Thượng đã cho Ngự Lâm quân vây phủ Anh Quốc công, phủ Thuận Thiên điều tra án là danh chính ngôn thuận.

"Vậy đi thôi." Từ Giản cố ý thúc giục Đan Thận.

Đan Thận nhanh nhạy lập tức hiểu ra, đứng dậy bước nhanh ra ngoài.

Còn chưa kịp ra cửa thì tiếng nói run rẩy của Chu Sính đã vang lên từ phía sau: "Phụ thân, phụ thân thật sự nói như vậy sao?"

"Không tin ư?" Từ Giản dừng bước, quay lại nhìn Chu Sính, nhướng mày: "Lần này ta không khiêu khích, đúng là như vậy. Ngươi cũng thật xui xẻo, ngoại thất cùng giường gối bán đứng ngươi sạch sẽ. Nàng ta coi như ở bên ngươi vì có mục đích, việc này cũng không quá đáng. Nhưng Anh Quốc công lại là cha ruột của ngươi, không ngờ ông ta lại vội vàng cắt đứt quan hệ với ngươi như vậy. Thừa nhận đi, ai bảo ngươi còn có ba người ca ca, phụ thân ngươi làm vậy cũng là cắt đuôi cứu mình, ngươi nên hiểu cho ông ấy. Dù sao, ngươi cũng không oan uổng. Hạ độc vợ cả, còn qua lại với Vương nội thị..."

"Là ông ta, là ông ta bảo ta tìm tên thái giám đó" Đột nhiên, Chu Sính cắt ngang lời Từ Giản.

Cảm xúc kích động, chỉ một câu này thôi mà hắn nói rất đứt quãng.

Đôi mắt đầy tia máu mở to, như sắp nhỏ máu. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.