Bầu không khí lập tức chuyển biến, căng thẳng đến mức khiến người ta có thể cảm nhận như mưa giông đang kéo đến.
Những ma ma đứng chực trong viện liếc nhìn nhau, rồi đưa mắt về phía Trịnh Du, ngầm hỏi có nên can thiệp hay đi gọi người lớn đến giải hòa không.
Trịnh Du lưỡng lự. Chuyện các cô nương cãi nhau, tuy có vẻ nghiêm trọng, nhưng nếu vì thế mà làm kinh động đến trưởng bối thì e là không cần thiết. Dù sao, phủ Thành Ý Bá luôn xử lý mọi chuyện thấu đáo, và Lâm Vân Yên xưa nay không phải người ngang ngược, chắc hẳn sẽ không gây rối vô lý. Nghĩ vậy, nàng quyết định để mọi chuyện tiếp tục.
Lâm Vân Yên không để thời gian trôi đi vô ích, bèn cất giọng: "Trịnh Lưu, tấm bài rơi ra từ dưới đệm ngồi của ngươi đầu tiên, khi Vân Phương vừa hô 'ù bài', thì ngươi lập tức mượn cớ xem bài của nàng để ngả người sang, muốn nhét tấm bài đó xuống đệm của nàng làm bằng chứng buộc tội nàng gian lận."
Sự thật bị phơi bày khiến sắc mặt Trịnh Lưu tối sầm lại.
Lâm Vân Phương nhìn nàng, giọng không giấu nổi nỗi xót xa: "Hóa ra ngươi không hề nhầm lẫn mà đã sớm có toan tính hãm hại ta. Trịnh Lưu, ta đã làm gì có lỗi với ngươi?"
"Ngươi đừng nói bừa." Trịnh Lưu gắng lấy lại bình tĩnh, lớn tiếng đáp: "Nàng ta là Quận chúa có quyền thế, nhưng đừng hòng vu oan cho ta như vậy. Nếu ngươi nói ta cố ý hại mình thì hãy hỏi tỷ tỷ ngươi xem, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-tu-quy/3701882/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.