Chương trước
Chương sau
Câu hỏi đột ngột khiến Chu Trán và Điền Thanh sửng sốt. Những cô gái đang trò chuyện gần đó cũng dừng lại, tò mò nhìn về phía họ.

Lâm Vân Phương ngơ ngác: "Ngươi nói gì?"

"Ngươi gian lận. Ngươi muốn thắng nên đã chơi xấu." Trịnh Lưu cắn răng, không dám nhìn về phía Lâm Vân Yên, chỉ trừng mắt với Lâm Vân Phương: "Chúng ta chơi mạt chược là vì vui thôi, sao ngươi có thể làm ra chuyện này chỉ vì muốn thắng. Ngươi nói là đại ca ngươi thích bức tranh đó đúng không? Nếu ngươi muốn đến vậy thì chỉ cần nói với ta, ta sẽ cho mượn để chép lại. Sao lại phải làm chuyện này? Ngươi thật khiến ta thất vọng."

Lâm Vân Phương sững người. Nàng cúi xuống nhìn quân bài trên bàn rồi lại ngẩng lên, nhíu mày: "Ngươi có nhầm không? Ngươi hãy..."

"Không có nhầm gì cả." Trịnh Lưu cướp lời: "Làm sai thì nhận lỗi. Chỉ cần ngươi thừa nhận, ta và các tỷ muội sẽ bỏ qua cho ngươi."

Lâm Vân Phương đứng chết trân, không thốt nên lời.

Chu Trán nhíu mày, chỉ vào quân bài: "Ngươi gian lận thật ư?"

"Ta...". Vân Phương lắc đầu liên tục: "Ta không làm."

Một bàn tay dịu dàng đặt lên vai nàng. Lâm Vân Phương quay đầu lại, bắt gặp nụ cười ấm áp của Lâm Vân Yên.

Cảm giác yên tâm như một dòng nước êm đềm chảy qua lòng, xoa dịu nỗi bất an của Lâm Vân Phương: "Nhị tỷ, muội thật sự không làm."

"Không sao."... Giọng Lâm Vân Yên nhẹ nhàng, nhưng đủ để tất cả đều nghe rõ: "Bao nhiêu người ở đây, chẳng lẽ lại không phân biệt được phải trái sao?"

Không đợi Lâm Vân Phương tự giải thích, Lâm Vân Yên đã nhìn thẳng vào Trịnh Lưu, hỏi: "Quân bài này, rốt cuộc từ đâu ra?"

Trịnh Lưu lo lắng mím chặt môi.

Quả nhiên, chỉ vài lời của Quận chúa đã giúp Lâm Vân Phương trấn tĩnh lại.

Nhắc nhở bản thân không được chùn bước, Trịnh Lưu gắng gượng nói: "Nhặt từ dưới bàn lên."

"Sao lại rơi dưới bàn?" Lâm Vân Yên hỏi tiếp.

Trịnh Lưu chỉ tay về phía Lâm Vân Phương: "Quận chúa nên hỏi nàng ta."

Nhìn ngón tay gần như chạm vào mặt mình, Lâm Vân Phương nói nhỏ: "Ta đã nói rồi..."

"Muội khoan nói gì đã." Bàn tay vẫn đặt trên vai em gái không buông, Lâm Vân Yên nhẹ nhàng dùng một ngón tay chạm vào má Lâm Vân Phương, sau đó tiếp tục hỏi Trịnh Lưu: "Lời khai mà, ngươi nói trước, mọi người sẽ nghe hết lời ngươi rồi mới đến lượt Vân Phương nói. Nếu các ngươi cứ nói xen ngang thì lời sẽ lộn xộn, chúng ta lại càng không hiểu gì."

Những ánh mắt từng dõi theo Lâm Vân Phương giờ đều chuyển sang Trịnh Lưu.

Lần này, sự chú ý đó không khiến Trịnh Lưu hả hê, mà lại khiến nàng bối rối.

"Chắc là nàng làm rơi thôi..." Trịnh Lưu nói: "Muốn giấu đi nhưng không cẩn thận làm rơi xuống."

Lâm Vân Yên hỏi: "Ngươi thấy tận mắt lá bài rơi từ tay Vân Phương sao?"

Trịnh Lưu muốn nói "phải" nhưng khi nghĩ đến nụ cười giễu cợt của Lâm Vân Yên lúc nãy, lời lại nghẹn lại, nàng sửa lời: "Ta nghe thấy tiếng lá bài rơi, đúng vậy, biểu muội cũng nghe thấy đúng không?"

Điền Thanh bị hỏi đến thì vội vàng gật đầu: "Ta hình như cũng có nghe thấy một tiếng."

"Chỉ là nghe thấy chứ không nhìn thấy, đúng không?" Lâm Vân Yên lắc đầu, ánh mắt thoáng chút thất vọng: "Trịnh Lưu muội muội, ta phải nói điều này với ngươi. Lá bài rơi xuống có thể là do Chu Trán hoặc Điền biểu muội vô tình làm rơi khi đang xem bài. Theo lý, lẽ ra phải nhặt lên và kiểm tra số bài, nhưng ngươi lại lập tức nghi ngờ Vân Phương gian lận. Gian lận không phải chuyện tốt, nó có thể hủy hoại danh dự, thế mà ngươi lại vội vàng đổ tội cho Vân Phương mà chưa rõ đầu đuôi thế nào. Vân Phương là bạn thân của ngươi, phải không? Hôm nay ta đến đây cũng vì biết ngươi với Vân Phương thân thiết, nàng thường nhắc đến ngươi với gia đình, nói hai người như tỷ muội ruột. Tỷ muội ruột đâu có cư xử như vậy."

Lời nói tuy nhẹ nhàng, không nặng nề hay gay gắt, nhưng lại khiến những người xung quanh suy ngẫm sâu xa.

Không tận mắt nhìn thấy, không kiểm tra kỹ càng, vậy mà Trịnh Lưu đã vội vàng kết tội Lâm Vân Phương gian lận. Điều đó khiến mọi người cảm thấy Trịnh Lưu quá vội vã.

Đã là bạn thân sao lại hành xử như vậy?

Chu Trán trầm ngâm nhìn Trịnh Lưu mà không nói gì.

"Có thể là ta nóng nảy quá." Trịnh Lưu không cam lòng, trong lòng đã có hơi hờn dỗi, bèn lật lá bài lên: "Các người nhìn xem, rõ ràng là thừa một lá, đâu phải ai vô tình làm rơi."

"Giờ chúng ta đều biết là thừa một lá bài, nhưng trước khi ngươi nhặt lên thì không ai biết cả, chỉ có ngươi là nói Vân Phương gian lận thôi." Lâm Vân Yên nhẹ nhàng đáp.

"Quận chúa nói vậy là có ý gì?" Mắt Trịnh Lưu đỏ hoe: "Kẻ gian lận là nàng, sao người cứ truy vấn ta? Vì nàng là muội muội người nên người thiên vị nàng à?"

Diễn biến sự việc dường như không như dự đoán của Trịnh Lưu.

Lâm Vân Phương - người thường không biết cách nói chuyện giờ lại im lặng. Những tình huống như thế này, thường ai la lớn trước sẽ có lợi thế, Lâm Vân Phương không có chứng cứ rõ ràng, còn Quận chúa thì sao?

Sao Quận chúa lại không vội vã mà vẫn xử lý mọi thứ bình tĩnh như thế?

Với một tiểu thư chưa từng chịu thua thiệt như Quận chúa, chẳng phải khi gặp rắc rối thì nàng sẽ đòi gặp ngay Hoàng Thái hậu sao?

"Đã nói rồi, từng người một. Ngươi chất vấn thì nói trước, Vân Phương bị chất vấn thì đợi sau, ngươi nói xong rồi nếu còn muốn hỏi ta điều gì, lúc đó ta sẽ trả lời." Lâm Vân Yên không thèm để ý đến lời khiêu khích của Trịnh Lưu, tiếp tục: "Trịnh Lưu muội muội, ngươi nói xem, sao ngươi lại nghĩ ngay là Vân Phương gian lận?"

Trịnh Lưu lúng túng, không biết trả lời ra sao.

Mọi ánh mắt xung quanh vẫn dõi theo nàng như thôi thúc từng lời.

"Tại sao?" Trịnh Lưu không nghĩ ra câu trả lời, bèn nói đại: "Bình thường nàng chơi bài toàn thua nhiều hơn thắng, hôm nay thì khác hẳn, liên tục thắng. Biểu muội, Chu tỷ tỷ, các ngươi cũng thường chơi cùng nàng mà, các ngươi nói xem, có phải Lâm Vân Phương thường thua không?"

Chưa để hai người kia kịp trả lời, Lâm Vân Yên "vô tình hỏi" thêm: "Vậy ai thường thắng?"

Điền Thanh trả lời ngay: "Hầu như là biểu tỷ thắng."

"Ra là vậy." Lâm Vân Yên nhẹ giọng, nhưng lời nói kế tiếp lại đầy ý châm chọc: "Sao? Chỉ có ngươi mới được thắng thôi sao? Ta chơi mạt chược với Hoàng Thái hậu ở Từ Ninh cung, khi thắng, khi thua, không ai cần phải cố ý nhường nhịn hay dàn xếp. Trịnh Lưu, lẽ nào ngươi còn lớn hơn cả Hoàng Thái hậu sao?"

Câu nói vừa dứt, đôi mắt Trịnh Lưu bừng lên một sự vui mừng: Đã nhắc đến Hoàng Thái hậu rồi.

Quận chúa chắc chắn không phải loại người giỏi nhẫn nhịn, chỉ cần kích nàng thêm một chút, dù khởi đầu không suôn sẻ, kết quả cuối cùng cũng sẽ...

"Quận chúa." Trịnh Du, người trước giờ vẫn im lặng bước ra.

Hội hoa hôm nay là do phủ Vân Dương Bá tổ chức, nên khi xảy ra mâu thuẫn, lẽ ra nàng phải ra mặt giải quyết ngay. Nhưng Quận chúa đã chọn cách nói lý lẽ, nên Trịnh Du không chen vào. Bây giờ, thấy Lâm Vân Yên thay đổi giọng điệu, có chút mỉa mai nên nàng mới lên tiếng: "Nếu muốn tìm hiểu đầu đuôi sự việc thì nói những chuyện này cũng vô nghĩa."

"Cũng đúng." Lâm Vân Yên không phản đối.

Trịnh Lưu tròn xoe mắt ngơ ngác, còn đang chờ Lâm Vân Yên tiếp tục đem Hoàng Thái hậu ra dọa nạt. Nhưng ai ngờ nàng lại thuận theo lời tỷ tỷ mình mà xuống nước.

Lúc này, tâm trí Trịnh Lưu đang rối loạn, nếu không chắc chắn đã nhận ra giọng điệu của Lâm Vân Yên chẳng hề ôn hòa chút nào.

"Ta nhẫn nhịn mà nói nhiều như vậy là vốn không muốn làm ầm ĩ, định cho kẻ khơi mào chuyện này một con đường để hóa lớn thành nhỏ, hóa nhỏ thành không. Xem ra người đó lại chẳng hề biết trân trọng." Nửa câu đầu chỉ là dối trá cho có, còn nửa câu sau mới là ý thật của Lâm Vân Yên: "Nếu đã vậy, để ta nói rõ xem chuyện tấm bài rơi xuống đất này là thế nào nhé."  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.