“Anh đang nghĩ gì?” Trần Tống Mạn nghiêng đầu, cười trong lặng lẽ.
Yết hầu Giang Hành chuyển động cao thấp từng chút, sau đó giọng nói khàn khàn mới phát ra từ cổ họng: “Nghĩ đến cơ thể em.”
Trần Tống Mạn ‘a’ một tiếng bất ngờ, môi khẽ mở, vừa hay bị người đàn ông khom người hôn tới, theo chủ trương đánh nhanh thắng nhanh.
Toàn bộ quá trình vô cùng trôi chảy, dường như đã nghĩ ngợi trong não từ lâu lắm rồi, giờ vì xúc động không kìm được nên bộc phát ra. Đôi tay anh giữ lấy gương mặt cô, đem gió lạnh chắn ở bên ngoài, dùng lời lẽ ấm áp của mình xoa dịu tâm hồn cô.
Trước lạ sau quen, hơn nữa bốn phía vắng người, mà không gian cũng vô cùng thích hợp để làm những chuyện này; cho nên Trần Tống Mạn dường như từ bỏ mối ray rứt trong lòng, vươn tay choàng lấy cổ anh, chủ động vươn đầu lưỡi, dây dưa cùng anh.
Bởi vì có cảm xúc thân thuộc nên Giang Hành không kiểm soát được bản năng, giờ phút này mọi thứ đều hòa tan trong nụ hôn nồng nhiệt.
Ngón tay Trần Tống Mạn gắt gao giữ lấy cổ áo sau gáy Giang Hành, lắng nghe từng câu chữ nóng bỏng của anh. Phút chốc nụ nôn từ hoang sơ mãnh liệt, dần dần trở nên yên tĩnh nhẹ nhàng.
Tựa như nhấm nháp một viên kẹo ngọt, Giang Hành dịu dàng hôn lên môi trên của cô, thỉnh thoảng đầu lưỡi lại tinh tế mút. Trần Tống Mạn hơi hơi hé mắt, chỉ thấy người đàn ông trước mặt khi nhắm mắt, hàng mi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-lang-lam-benh-nhan-tam-than/2253545/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.