Lương Minh Hiên không hề có ý ngăn cản cô làm bất kỳ điều gì, chỉ là anh không muốn cô hồ đồ trao đi tất cả, sau này càng lún sâu mà quên luôn lòng tự tôn quý giá của mình.
Vốn dĩ mấy chuyện này không nên do anh nói, bố mẹ cô còn mạnh khỏe mà lại chỉ như những người hàng xóm sống chung một mái nhà, biết lúc nào cô đi rồi về mỗi ngày, nhưng không biết cô đã xảy ra chuyện gì hay có tâm trạng như thế nào.
Anh rất vui mừng khi thấy Trác Sở Duyệt vẫn luôn duy trì được sự sáng suốt và thông minh trong quá trình trưởng thành.
Lương Minh Hiên uống một ngụm rượu vang trắng rồi hỏi, “Cháu sắp phải học các nguyên lý quang học đúng không?”
“Năm sau mới bắt đầu học môn này, lớp lý thuyết bây giờ rất đơn giản, chỉ là khái niệm thiết kế thôi ạ.”
“Nghe giọng điệu của cháu thì có vẻ nó rất đơn giản.”
“Chỉ cần không phải tiếng Anh thì cháu chẳng sợ gì hết.” Trác Sở Duyệt cũng uống một ngụm rượu, mùi thơm thoang thoảng ngọt ngào xộc lên, vị chua nhẹ đọng lại nơi đầu lưỡi.
Anh mỉm cười rồi nói, “Tiếng Anh của cháu đã tốt hơn so với tưởng tượng của cháu rồi.”
Lúc chuẩn bi rời khỏi nhà hàng, Lương Minh Hiên nói với cô, “Cháu mặc áo khoác vào trước đi.”
Cô là người có thần kinh khá thô, khát nước mới đi đào giếng, nhất định phải lạnh đến đông cứng mới nhớ mặc thêm áo.
Trác Sở Duyệt nhìn cảnh đêm lạnh lẽo bên ngoài, vừa khoác áo vào vừa đề nghị, “Ở trong trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-lang-cho-ba-bua-com/1809292/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.