Trác Sở Duyệt khách sáo từ chối, “Không cần phiền anh đâu ạ, em có thể tự về nhà.”
“Em là bạn của Khả Nhân thì cũng là bạn của anh, không cần khách sáo như vậy.”
Cô không có lý do gì để từ chối nữa.
Khẩu phần của bữa sáng không nhiều lắm, cô đặt lát giăm bông và cá hồi lên miếng bánh mì, ăn đến khi chỉ còn lại mấy miếng bánh quy.
Trong phòng Chu Khả Nhân có tiếng động, có lẽ cô ấy đã thức dậy.
Trác Sở Duyệt nhìn sang ghế sofa, hỏi anh ta, “Có cần mang bữa sáng cho Khả Nhân không ạ?”
Chu Gia Đình không thèm ngẩng đầu lên, trong giọng nói lộ vẻ thân thiết, “Tự dưng uống nhiều như vậy làm gì, để nó nhịn đói luôn đi.”
Trên bộ váy mặc đêm qua còn vương mùi thuốc lá và mùi rượu khiến cô không thoải mái lắm, trong lòng bứt rứt khó chịu nên tinh thần cũng không tốt lắm, cô như đánh mất khả năng giao tiếp, không nghĩ được nên nói gì, chỉ biết chậm rãi uống nước.
Trong phòng khách chỉ có tiếng bình luận của một trận bóng đá.
Đúng lúc đó Khả Nhân mở cửa phòng, mắt cụp xuống, vẻ mặt đầy mệt mỏi, cô ấy khoác chiếc áo choàng tắm của khách sạn, đứng dựa vào cửa rồi nói, “Anh đưa Trác Sở Duyệt về trước đi, em muốn ngủ thêm chút nữa.”
Nói xong thì đóng cửa lại.
Chu Gia Đình đứng dậy, “Anh đưa em về nhé?”
“Vâng, để em đi lấy túi.” Trác Sở Duyệt đáp.
Hành lý cá nhân của cô chỉ là một chiếc túi xách nhỏ.
Kiểm tra lại vật dụng trong túi xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-lang-cho-ba-bua-com/1809286/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.