Thời gian Trác Sở Duyệt đi du lịch rất ngắn, cô cảm thấy khá thỏa mãn khi mỗi ngày đều tiếp thu những điều mới lạ, càng không thể đợi được mà muốn chia sẻ kiến thức của mình với người khác.
Vì vậy, cô ôm một đống đồ lưu niệm lớn đến trước cửa nhà Lương Minh Hiên rồi lấy mũi chân đá cánh cửa ra.
Cửa vừa mở, cô đưa một chồng quà cho anh rồi cười hớn hở.
Trác Sở Duyệt đi lướt qua người đang ôm một đống quà và bước vào nhà, rõ ràng căn nhà đã to hơn.
Quan sát xung quanh thì thấy đồ đạc được trang trí rất ít nên mới có cảm giác phòng ốc rộng rãi.
Lương Minh Hiên chuyển hết quà vào phòng, anh quan sát từng món một rồi đặt chúng lên bàn. Trác Sở Duyệt sững sờ hỏi, “Chú định dọn nhà ạ?”
Anh quay đầu lại, khó hiểu đáp, “Không.”
Trác Sở Duyệt lại nhìn quanh một vòng. Thì ra là không thấy đồ dùng của Nghê Tuyết nữa.
Cô đi tới bàn trà, cúi đầu rót cho mình một cốc nước rồi cẩn thận hỏi, “Hai người cãi nhau ạ?”
Anh bình tĩnh trả lời, “Bọn tôi chia tay rồi.”
Trác Sở Duyệt sửng sốt, cô quá tò mò đến nỗi không nhịn được mà hỏi, “Tại sao vậy chú?”
Lương Minh Hiên không trả lời, anh mở một hộp quà ra, bên trong là chiếc hộp nhỏ mang phong cách cổ xưa, anh hỏi, “Đây là cái gì vậy?”
“Mực đóng dấu ạ.” Cô mở chiếc hộp ra giải thích cho anh, “Cháu thấy các ông chủ ở đấy bán đồ rất nhiệt tình, chỉ có người bán mực đóng dấu là siêu lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-lang-cho-ba-bua-com/1809285/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.