Hôm nay có thể nói là phố Khánh Lân người đông nghìn nghịt.
Ngày bình thường tuy người cũng nhiều, nhưng không giống hôm nay, cơ hồ không thể đi.
Triệu Thụy đi cạnh bên Tạ Cát Tường, thừa dịp đại cữu ca không ở chỗ này, liền nhẹ nhàng dắt tay Tạ Cát Tường.
Tay tiểu cô nương thật ấm áp.
Mềm mềm nho nhỏ, tựa như nắm đóa bông, Triệu Thụy không dám dùng lực.
Tạ Cát Tường ngửa đầu nhìn hắn, thấy mặt hắn nghiêm túc, đùa hắn: "Làm cái gì đây Triệu vương gia?"
Triệu Thụy ho nhẹ một tiếng, nói: "Nơi đây nhiều người nhiều việc, bảo hộ huyện chủ là chức trách của bản vương."
Thiếu chút nữa Tạ Cát Tường cười ra tiếng.
Hai người nói mấy câu, liền theo dòng người đi vào trước sạp thịt xiên đông người nhất tại phố Khánh Lân.
Sạp thịt xiên này là do Thực Vị trai mở riêng, trọn vẹn làm năm cái lò nướng, các đầu bếp xếp thành một hàng, mỗi người đều bận rộn tới mức không rảnh nói chuyện.
Dù vậy, dòng người tới mua thịt vẫn nối liền không dứt.
Bách tính ăn không phải vì ngon, mà chỉ vì náo nhiệt.
Tạ Cát Tường nhón chân nhìn một chút, Triệu Thụy nhân tiện nói: "Để A Mao đi xếp hàng, chúng ta đi ngắm cảnh trước."
Vừa ăn xong cơm, Tạ Cát Tường cũng không đói, nhưng mỗi người ở đây đều giơ một que thịt nướng hương khí tỏa ra bốn phía, nếu trong tay bọn họ không có, luôn cảm thấy rất kỳ quái.
Hai người thuận theo dòng người đi về trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-kinh-khue-sat/3459448/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.