Chương trước
Chương sau
Người đến chính là Thiên Bảo đế đã lâu không thấy.

Tựa hồ bởi vì không cần quan tâm chính sự, lại có thái y tận tâm điều dưỡng, lần này gặp lại Thiên Bảo đế, mọi người mới phát hiện khí sắc hắn đã tốt hơn nhiều năm trước.

Không nói đến khỏe mạnh như người thường, chỉ có sắc mặt hồng nhuận một chút, cũng khiến người có chút cảm xúc.

Lúc này vịn Thiên Bảo đế tiến vào Thái Cực điện, chính là tổng quản Hàn An Yến, hắn cẩn thận vịn Thiên Bảo đế, cùng hắn đi một bước dừng một bước vào trên đại điện, mặt hướng chúng thần.

Nhìn thấy đám đại thần nhao nhao kích động đến đỏ cả vành mắt, Thiên Bảo đế cũng có chút cảm khái.

Thân thể của hắn, hắn rõ ràng hơn bất kì kẻ nào.

Nhiều năm như vậy, nếu không có những trung thần trụ cột này, Đại Tề cũng sẽ không quốc thái dân an như ngày hôm nay.

Thiên Bảo đế ngồi vững vàng trên ngự tọa, hắn cố gắng thẳng lưng, muốn để bản thân mình nhìn khoẻ mạnh hơn một chút.

Hàn An Yến lên rượu, Thiên Bảo đế liền đưa ly rượu lên cao, ánh mắt đảo qua mặt từng người.

Hắn thở dài một tiếng, nói: "Hôm nay là tiệc đêm giao thừa, trẫm thấy Đại Tề nhà nhà đốt đèn, phồn vinh hưng thịnh, chỉ cảm thấy đời này thật sống không uổng phí."

Hắn nói một lời như thế, mấy vị lão thần bên dưới liền mở miệng khuyên bảo: "Thánh thượng. . ."

Thiên Bảo đế khoát khoát tay, tiếp tục nói: "Có mấy lời, trước kia không nói nhiều lắm, hiện tại ngược lại có thể tâm tình một phen."

"Trẫm thanh niên đăng cơ, kế thừa nghiệp nước, lại luôn triền miên trên giường bệnh, chưa thể tận tâm vì nước phân ưu, thực tế hổ thẹn, nhưng," lời nói Thiên Bảo đế xoay chuyển, "Nhưng đạo trời sáng tỏ, cuối cùng thương tiếc cho nghiệp lớn trăm năm của Đại Tề, cho trẫm các thần tử một lòng trung thành như thế này."

"Nếu không có các ngươi thức khuya dậy sớm, không có các ngươi cẩn thận, không có các ngươi một lòng vì nước, làm sao có cảnh tượng Đại Tề như bây giờ, về điều này, lòng trẫm rất an ủi."

Thiên Bảo đế cuối cùng nói: "Một chén rượu này, tạ chư vị ái khanh nhiều năm khổ cực nâng đỡ, vì nước vì dân lo lắng hết lòng, cũng tạ thiên hạ bách tính an cư lạc nghiệp."

Hắn nói như thế xong, một chén rượu uống cạn, ngược lại là hơi có chút dõng dạc.

Triều thần cũng đều đỏ cả vành mắt, có lão thần kia nhiều năm làm bạn cùng Thiên Bảo đế, cũng rơi lệ lã chã, có chút cảm động.

Tiêu Bác Viễn tiến lên nửa bước, khom mình hành lễ: "Thánh thượng, rất nhiều lời thần cũng không biết nói như thế nào, nhưng ở trong lòng chúng thần, trong lòng bách tính, thánh thượng là hoàng đế tốt không thẹn với lòng, bởi vì thánh thượng anh minh thần võ, mới có bách tính an cư lạc nghiệp, cũng có chúng thần có thể tận tâm vì nước vì dân phân ưu."

Tiêu Bác Viễn uống cạn một chén rượu: "Tạ thánh thượng."

Trong Thái Cực điện, mọi người đều nói: "Tạ thánh thượng."

Bầu không khí trong điện ngược lại tiếp tục náo nhiệt.

Đợi đám người ngồi xuống lần nữa, Thiên Bảo đế còn cười ha hả nói với Tạ Thần Tinh: "Ngươi vẫn luôn bên ngoài, khó có lúc về kinh, thật muốn cho ngươi một cửa hôn sự tốt."

Hắn nói, kêu một câu: "Thái tử, việc này nên thận trọng xử lý."

Lý Hi nhíu mày nhìn thoáng qua Tạ Thần Tinh, đứng dậy hành lễ: "Dạ, nhi thần tự nhiên tận tâm tận lực, chọn cho Bình Quốc hầu một thê tử tốt hiền lương thục đức."

Tạ Thần Tinh giật mình trong lòng, liền thấy muội muội bên cạnh cười đến mặt đỏ rần.

Hắn đành phải bất đắc dĩ đứng dậy, tiến lên tạ ơn: "Đa tạ thánh thượng, đa tạ thái tử điện hạ."

Thiên Bảo đế hòa ái nhìn hắn, nói: "Biên cương khổ cực, khó khăn cho ngươi."

Đối với những thần tử trẻ có tuổi tương đương Lý Hi, Thiên Bảo đế khó được có chút từ bi như phụ thân, hắn quan tâm bọn họ, bảo vệ bọn họ, lại kỳ vọng bọn họ có thể không sợ gian khổ, có thể giúp đỡ quốc gia.

Đúng lúc Tạ Thần Tinh tiến lên đây, Thiên Bảo đế liền nói thêm vài câu, thái tử cũng vẫn hầu ở ngự tiền, giữa quân thần rất tương đắc.

Bất quá Tạ Thần Tinh cũng rất thức thời, chỉ nói vài câu liền lui ra, nhường vị trí cho những người khác.

Thiên Bảo đế vừa đến, trong đại điện lại khôi phục náo nhiệt vừa rồi, nhưng náo nhiệt đều tập trung ở ngự tiền, tất cả chỗ còn lại mọi người đều thấp giọng trò chuyện, dùng bữa xem kịch.

Tạ Cát Tường thấp giọng hỏi Tạ Thần Tinh: "Ca ca, huynh muốn tìm tẩu tử dạng nào?"

Tạ Thần Tinh dở khóc dở cười: "Sao tới muội cũng trêu ghẹo ca ca?"

"Sao có thể gọi là trêu ghẹo?" Tạ Cát Tường chững chạc đàng hoàng, "Bây giờ trong nhà chỉ còn hai huynh muội chúng ta, năm sau huynh cũng phải đi Mạc Nam, mà muội cũng phải xuất giá thành thân, chuyện chung thân của ca ca, tự nhiên muội phải quan tâm."

Tạ Thần Tinh bị muội muội nói như thế, sờ mũi, lập tức không lên tiếng.

Tạ Cát Tường thừa thắng xông lên: "Ca ca, huynh nói thử xem, huynh thích dạng nữ tử nào, muội ở Yến Kinh để ý cho huynh."

Tạ Thần Tinh vừa định trả lời, ngẩng đầu liền thấy Nghi Tân quận chúa ngồi cạnh Tạ Cát Tường, đang sáng ngời có thần nhìn mình.

Tạ Thần Tinh: ". . ."

Tạ Thần Tinh: "Ta thích dạng nữ tử nào á? Đại khái là thích người không mượn rượu làm càn a."

Tạ Cát Tường: "?"

Giọng nói Tạ Thần Tinh không lớn không nhỏ, theo lý thuyết Nghi Tân quận chúa có thể nghe thấy, bất quá nàng vẫn nhìn chăm chú bên này, tựa hồ còn đang ngẩn người.

Đây là say rượu còn chưa tỉnh?

Tạ Thần Tinh bật cười lắc đầu, nói với Tạ Cát Tường: "Muội cũng không cần quan tâm chuyện của ta, trong lòng ta nắm chắc."

Tạ Cát Tường lườm hắn một cái, trong lòng của hắn có thể có được gì chứ?

Thiên Bảo đế vừa đến, đám người tự nhiên vây lại, các lão thần người đầy nước mũi người đầy nước mắt, đại thần trẻ cũng đều thổ lộ hết nỗi lòng, mỗi người mời rượu đều nói thật lâu.

Nếu không phải hôm nay thời gian có hạn, Thiên Bảo đế còn phải đi nghỉ ngơi sớm, xem chừng có thể nói từ đêm nay đến ngày mai.

Chờ tất cả mọi người nói xong, Triệu Thụy mới nâng chén tiến lên.

Thiên Bảo đế lúc này đã có chút mỏi mệt, nhưng vẫn cười nhìn hắn: "Tiểu tử ngươi, ngược lại vẫn bảo trì bình thản."

Triệu Thụy cung cung kính kính hành lễ, nói: "Cung chúc thánh thượng phúc thọ khoẻ mạnh, bình an vui sướng."

Hắn nói đơn giản, nhưng Thiên Bảo đế rất là cảm khái, nâng chung trà lên cụng ly với hắn: "Được, trẫm cố gắng một chút, như ngươi mong muốn."

Triệu Thụy lại nói mấy câu, Thiên Bảo đế mới nói: "Đi gọi nàng dâu của ngươi đến đây."

Triệu Thụy dừng lại, có chút ngại ngùng: "Thánh thượng, còn chưa thành thân đâu."

Thiên Bảo đế nhịn cười không được.

"Vậy lát nữa trẫm sẽ nói, Triệu vương nói còn chưa từng thành thân, không thừa nhận Vĩnh Ninh huyện chủ là thê tử hắn."

Triệu Thụy: ". . . Thánh thượng, tha cho thần đi."

Thiên Bảo đế hiếm khi thấy hắn quẫn bách như thế, trong lòng cực kỳ vui mừng, kém chút nữa cười ra tiếng.

Bất quá Triệu Thụy vẫn hành lễ lui xuống, đi đến trước bàn Tạ Cát Tường: "Vĩnh Ninh huyện chủ, thánh thượng truyền triệu."

Tạ Cát Tường hơi sững sờ, quay đầu nhìn về phía Tạ Thần Tinh.

Tạ Thần Tinh ngược lại rất thản nhiên, vỗ vỗ tay Tạ Cát Tường, nói: "Đi thôi, cư xử như thường là được."

Tạ Cát Tường khi còn bé cũng cùng cha mẹ và ca ca tiến cung, đã từng gặp Thiên Bảo đế, lúc này cũng không có chút nào lạ lẫm.

Tạ Cát Tường đứng dậy vuốt nếp nhăn trên lễ phục, lúc này mới đi theo Triệu Thụy cùng tiến lên trước.

Nhìn thấy hai người sóng vai cùng đi, các thanh niên có quan hệ tốt với Triệu Thụy liền cùng nhau ồn ào: "U, Triệu vương, làm gì đi a."

Tạ Cát Tường hơi ửng đỏ mặt, Triệu Thụy liền lườm nhóm này một chút, để bọn hắn im miệng.

Một đường ồn ào như thế đến trước ngự tiền, trên mặt Triệu Thụy cũng mang theo ý cười, lại lần nữa làm lễ với Thiên Bảo đế: "Thánh thượng."

Tạ Cát Tường đứng bên cạnh hắn, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo lại, thấp giọng làm lễ: "Thánh thượng an khang."

Thiên Bảo đế cười tủm tỉm ngồi tại ngự tọa, khuôn mặt hắn thanh tuyển, dáng người gầy gò, trên người mang theo khí chất nho nhã, nếu gặp tại nơi khác, Tạ Cát Tường chắc chắn tưởng hắn là đại nho thế gia nào đó, mà không phải hoàng đế bệ hạ cao cao tại thượng.

"Tiểu nha đầu, ngươi gọi Cát Tường a?"

Tạ Cát Tường có chút ngây người, sau đó lập tức hành lễ nói: "Dạ, nhũ danh của thần nữ là Cát Tường."

Thiên Bảo đế rất là cảm thán: "Đó là cái tên rất hay, Cát Tường như ý, an khang hạnh phúc."

Đây là lời năm đó phụ thân đã nói, Tạ Cát Tường có chút hoài niệm: "Mượn long uy thánh thượng, hi vọng thần nữ đúng như lời thánh thượng nói, có thể cả đời Cát Tường như ý."

Thiên Bảo đế lại cười: "Ngươi nha đầu này, thật có ý tứ, rất xứng đôi với Cẩn Chi."

Triệu Thụy ở bên cạnh chắp tay hành lễ.

Thiên Bảo đế chỉnh thần sắc, đôi mắt nhìn đôi bích nhân phía dưới ngự tọa.

Triệu Thụy anh tuấn cao lớn, anh tư bừng bừng phấn chấn, Tạ Cát Tường thì nhỏ nhắn xinh đẹp, duyên dáng yêu kiều.

Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hiểu nhau gần nhau, gắn bó bên nhau.

Quả thực là một đôi trời se duyên.

Thiên Bảo đế cảm thán một câu: "Duyên phận thanh mai trúc mã, không phải người nào cũng có thể có, các ngươi có kim ngọc lương duyên như vậy, càng nên nâng đỡ lẫn nhau, nắm tay làm bạn, ân ái cả đời."

Ánh mắt của hắn xa xăm, dường như đang khuyên đôi phu thê trẻ trước mặt, lại tựa như đang nhớ về quá khứ của mình.

Thiên Bảo đế, cũng từng có một đoạn kim ngọc lương duyên như vậy.

Thái tử Lý Hi đứng cạnh Thiên Bảo đế, không khỏi có chút lo lắng: "Phụ hoàng, đêm đã khuya."

Thiên Bảo đế lấy lại tinh thần, lúc này mới nói: "Đúng vậy a, đêm đã khuya, trẫm nên hồi cung được rồi."

Hắn dặn dò thái tử vài câu, lại đứng dậy tán dương chúng thần, liền được Hàn An Yến và thái tử đỡ lấy, rời khỏi Thái Cực điện.

Sau khi Thiên Bảo đế rời đi, trong điện náo nhiệt thêm một lát, lúc này mới tan tiệc.

Thông thường vào những ngày tết nguyên đán, trong cung đều náo nhiệt hồi lâu.

Từ khi bắt đầu năm mới, cho tới mười lăm tháng giêng, yến hội trong cung đều không ngừng.

Tạ Cát Tường phủ thêm áo khoác, đi theo ca ca ra đại điện, ngẩng đầu nhìn lên, không trung thâm thúy, trăng sáng sao thưa.

Tạ Cát Tường xoa xoa đôi bàn tay, phủ áo khoác lên thật kín: "Ngày mai nhất định là một ngày nắng."

Tạ Thần Tinh đứng bên người nàng, cũng nói: "Đúng vậy a, nhất định là ngày trời nắng."

Đúng lúc này, một bóng người bên cạnh đột nhiên xông tới.

"Trong cái gì trong, đến, uống rượu!"

Vinh vương thế tử tiến lên bắt lấy muội muội đang chạy loạn, để nha hoàn ở nhà đi theo cõng nàng lên.

Nghi Tân quận chúa còn đang giãy dụa, Vinh vương thế tử buồn rầu nói: "Muội đừng động đậy, cẩn thận một hồi mẫu phi nhìn thấy, lại phạt muội học thuộc lòng."

Hai chữ mẫu phi này đúng thật uy lực rất lớn, Nghi Tân quận chúa lập tức không động đậy nữa.

Vinh vương thế tử để cho gã sai vặt của mình che chở bên cạnh, sau đó mới chắp tay với Tạ Thần Tinh: "Bình Quốc hầu, Vĩnh Ninh huyện chủ, hôm nay thật có lỗi, tâm trạng xá muội không tốt, lại uống rượu, lúc này mới như thế."

"Nếu có chỗ không đúng, ta thay nàng xin lỗi hai vị, mong hai vị bỏ qua."

Vinh vương thế tử rất là có lễ, Tạ Thần Tinh bận bịu chắp tay nói: "Không sao không sao, thế tử quá khách khí rồi, quận chúa và muội muội ta là bạn tâm giao, sao lại để ý."

Vinh vương thế tử lúc này mới thở dài: "Nha đầu này a, ta không quản được nàng."

Chờ đôi huynh muội này vừa cãi nhau ầm ĩ vừa đi xa, Tạ Thần Tinh vẫn còn sợ hãi nói: "Vẫn là muội muội ta tốt, quận chúa này tính tình cũng quá. . ."

Tạ Cát Tường nhíu mày hỏi: "Quá như thế nào?"

Tạ Thần Tinh dừng một chút, nói: "Không thế nào cả, về sau muội cũng không nên uống rượu với nàng, cẩn thận nàng mượn rượu làm càn muội đánh không lại nàng."

Tạ Cát Tường đang chờ đáp lời, liền nghe Triệu Thụy chạy tới: "Ai mượn rượu làm càn?"

Tạ Thần Tinh lập tức quên chuyện Nghi Tân quận chúa, nói thẳng: "Hai huynh muội chúng ta cùng về nhà, vương gia tới làm cái gì?"

Triệu Thụy nho nhã lễ độ: "Ta đến đưa huynh trưởng về nhà, qua nhiều năm không thấy, rất là nhớ nhung."

Tạ Cát Tường: "Phốc."

Tạ Thần Tinh: ". . ."

Khá lắm, người này mặt còn dày hơn người kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.