Chương trước
Chương sau
Tâm phòng bị của Ngô Đại Lượng vốn dĩ đã bị phá, lại rì rầm nói ra bí mật sâu bên trong nội tâm, hiện tại lại bị Triệu Thụy dọa dẫm một hồi như vậy, lập tức liền hoảng sợ.

Hắn cũng không hề giấu giếm chỉ lẩm bẩm nói: “Người Kim gia.”

Triệu Thụy dừng một chút, trao đổi ánh mắt cùng Tạ Cát Tường, sau đó mới nói: “Người nào ở Kim gia? Ngươi làm công tại Kim gia, hẳn cũng biết Kim gia có bao nhiêu người, hơn nữa, Kim gia rốt cuộc đã hứa hẹn gì với ngươi? Khiến cho ngươi cam nguyện đeo trên lưng tội danh giết người.”

Ngô Đại Lượng bị Triệu Thụy dẫn dắt vào, hắn căn bản không phân biệt được đeo trên lưng tội giết người đến tột cùng là có ý gì, chỉ thuận lý thành chương nói tiếp.

“Ta…… Trước đó ta có nhìn trúng một tiểu nương tử ngoài chợ, cũng qua lại với nàng mấy ngày, nhưng không ngờ tiểu nương tử sớm đã có tướng công, một ngày kia đã bị bắt tại trận…… Chỉ đành ra tiền lấp liếm việc này.”

Tạ Cát Tường: “……”

Đây rõ ràng đã bị người gài bẫy, vậy mà Ngô Đại Lượng đầu bị ngấm nước, một chút cũng không hề phát hiện.

Ngô Đại Lượng tiếp tục nói: “Đối phương công phu sư tử ngoạm, há mồm liền đòi năm mươi lượng, ta làm gì có nhiều bạc như vậy? Sau đó đối phương lại nói, nếu ta không có tiền, trực tiếp bắt người nhà ta gán nợ, dù sao ta vẫn còn tức phụ cùng muội muội, đưa người nào qua đó cũng được.”

“Ta ngu dốt, ta không ra gì, nhưng ta không phải tên khốn nạn,” Ngô Đại Lượng ôm đầu, đôi mắt đỏ bừng, “Cho dù ta có bán mình, cũng không thể bán tức phụ ta muội muội ta, ta còn là người hay không?”

Giọng nói Tạ Cát Tường mềm mại êm tai, từ từ trấn an Ngô Đại Lượng cơ hồ đã hỏng mất: “Ngươi đã lựa chọn đúng, năm mươi lượng này do người Kim gia trả cho ngươi? Có phải là vị tiểu thư nào hoặc là ma ma nào của Kim gia tìm ngươi, nhờ ngươi làm một chuyện, cho nên mới xử lý việc kia cho ngươi?”

Ngô Đại Lượng không ngờ cái gì quan gia này cũng đoán được, nên không hề giấu giếm, liền nói thẳng: “Đúng, tới tìm ta chính là một ma ma của Kim gia, ban đầu ta không quen biết, nàng ước chừng khoảng bốn mươi mấy tuổi, thoạt nhìn rất gầy yếu. Ma ma này rất dễ gần, không chỉ thay ta ra bạc, còn cho ta thêm mười lượng bạc, nói là tiền an ủi.”

“Nàng nói nàng không có yêu cầu gì khác đối với ta, cô nương nhà nàng bị Kim nhị cô nương đoạt hôn sự, nàng rất tức giận, chỉ cần ta có thể giết Kim nhị cô nương, sáu mươi lượng này lập tức xóa bỏ toàn bộ, giấy vay nợ ta bị buộc ký tên cũng sẽ được tiêu hủy.”

Mày Tạ Cát Tường hơi hơi nhíu lại.

Nàng chú ý tới, Ngô Đại Lượng nói chính là, đối phương ra tiền, khiến hắn giết Kim nhị cô nương cho hả giận.

Tạ Cát Tường nhẹ giọng hỏi: “Mấy thứ khác tạm thời không hỏi, vậy ngươi giết Kim nhị cô nương như thế nào?”

Ngô Đại Lượng dừng một chút, ánh mắt hắn bỗng nhiên có chút mất tự nhiên, nhưng hắn vẫn trả lời rất nhanh.

“Ta lẻn vào Kim gia, phát hiện Kim nhị cô nương đúng lúc đã có mặt trong từ đường như đã nói trước đó, ta lập tức tiến lên bóp chết nàng, sau đó thay áo cưới cho nàng, rồi treo nàng lên.”



Lý do thoái thác này một chút sơ hở đều không có, nhưng Tạ Cát Tường vẫn cau mày như cũ, nàng còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe Ngô Đại Lượng hỏi dồn dập: “Kim gia vì sao đổi ý? Rốt cuộc bọn họ hại chết người nào ở nhà ta?”

Ngô Đại Lượng căn bản không còn tâm tư nhớ lại quá trình giết người, hắn chỉ muốn biết, rốt cuộc trong nhà hắn đã xảy ra chuyện gì.

Tạ Cát Tường thấy hắn xác thật không biết Chu Tử Quyên đã chết, liền thở dài mở miệng: “Thê tử của ngươi Chu Tử Quyên, sáng sớm hôm qua, cũng đã được người phát hiện chết trong từ đường.”

Sắc mặt Ngô Đại Lượng lập tức thay đổi.

Môi hắn dùng sức run rẩy, thanh âm nghẹn ngào, cơ hồ gào rống nói: “Không có khả năng! Ngày hôm trước ta ra khỏi nhà, tức phụ ta vẫn còn khỏe mạnh! Bất quá chỉ mới một ngày, chỉ mới một ngày a!”

Tạ Cát Tường không động, nàng cứ ngồi ở ghế trên như vậy, nhìn Ngô Đại Lượng suy sụp.

Triệu Thụy lại động thủ, tự mình rót một chén trà, đưa đến trước mặt Tạ Cát Tường.

“Ta không muốn uống.” Tạ Cát Tường nói.

Triệu Thụy lại bưng chén trà vững vàng, ánh mắt kiên định nhìn Tạ Cát Tường.

Tạ Cát Tường không lay chuyển được hắn, vẫn nhận chén trà uống một hơi.

Trà Tước Thiệt hương lan ngọt lành dễ chịu thấm ướt cổ họng hơi khô khốc của nàng, làm nàng không còn nôn nóng như vừa rồi.

Nhìn thấy Ngô Đại Lượng như thế, trong lòng Tạ Cát Tường cũng không biết là tư vị gì, hắn không phải trượng phu tốt, thậm chí không phải nhi tử ngoan, huynh đệ tốt, nhưng hắn thật sự là người xấu sao? Tựa hồ cũng không phải.

Bất quá chỉ một ngày, hắn bán mạng giết người giùm người ta, nhưng trong nhà cũng mất đi thê tử kết tóc, hài tử chưa ra đời cũng chết cùng.

“Kim gia như thế, ngươi còn gì phải cố kỵ?” Tạ Cát Tường thật lòng khuyên một câu.

Ngô Đại Lượng trả lời nhìn như hoàn hảo không sơ hở, nhìn như không chê vào đâu được, nhưng hắn không biết vụ án này, căn bản không phải vụ án một người mưu sát Kim nhị cô nương, hắn nhận mình là kẻ giết người, còn thê tử hắn cũng đã chết sau khi hắn giết người, hơn nữa giống y hệt cách thức giết người hắn vừa mô tả.

Trong hai ngày điều tra, đã có một lần suy nghĩ của Tạ Cát Tường có chút hỗn loạn, cho rằng hai người chết không có liên quan, nhưng hiện tại, Ngô Đại Lượng lộ diện, nội tâm Tạ Cát Tường lập tức liền kiên định.

Hai vụ án mạng này, tất nhiên có liên lụy rất sâu bên trong, chỉ là cho đến nay, bọn họ vẫn chưa tra được điểm liên quan này.

Ngô Đại Lượng, là cửa đột phá tốt nhất.

Nếu Kim nhị cô nương thật sự do hắn giết, như vậy Chu Tử Quyên do là ai động thủ? Phải biết rằng thời điểm Chu Tử Quyên chết, Ngô Đại Lượng khẳng định không có ở Ngũ Lí Bảo.

Tạ Cát Tường nói, khiến cả người Ngô Đại Lượng run rẩy, nhưng cuối cùng nội tâm hắn vẫn vững vàng, không nói thêm nửa chữ về Kim gia.

Triệu Thụy nhẹ nhàng dùng cây quạt gõ gõ cánh tay Tạ Cát Tường, tiếp tục thẩm vấn thay nàng.

Hắn chỉ hỏi hai câu: “Nếu Kim nhị cô nương là do ngươi giết, như vậy thê tử của ngươi, Chu Tử Quyên lại do ai giết?”

“Nga không đúng, không riêng gì thê tử của ngươi, cùng chết đi vào rạng sáng hôm qua, còn có hài tử chưa chào đời của ngươi, ngươi còn không biết, mình đã làm phụ thân chứ?”

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Ngô Đại Lượng hoàn toàn mất đi ngôn ngữ.

Triệu Thụy nói hai câu này, cho hắn một đòn trí mạng, ngay từ đầu cạy miệng Ngô Đại Lượng, là bởi vì Ngô gia đã có người chết, nhưng sau khi hắn dần dần bình tĩnh lại, liền ý thức được một vấn đề càng nghiêm trọng hơn.



Kim gia có thể giết một người Ngô gia, thì vẫn có thể giết hai người, hắn chọc phải phiền toái không nên dây dưa vào, kế tiếp hắn cũng không dám nhiều lời nữa.

Hắn sợ hãi, sợ hãi bởi vì mình thổ lộ chuyện xảy ra, sẽ rước lấy tai họa lớn hơn nữa.

Nhưng Triệu Thụy nói, lại bóp chết chờ đợi vốn có trong lòng hắn.

Cả người Ngô Đại Lượng run rẩy, nước mắt rơi xuống từ trong mắt hắn, từng giọt từng giọt, nện xuống trên áo ngắn vải thô cũ nát không thể tả của hắn.

“Ta không phải người, ta không phải người a.”

Nếu hắn không bị ma quỷ ám, đi thích kỹ nữ, nếu hắn không có lưu luyến cảnh đẹp, mê đắm tửu sắc, gia đình từng hạnh phúc mỹ mãn của hắn, sao lại đến nông nỗi của ngày hôm nay?

Nhưng người đã chết, hết thảy đều như cát bay khói tàn, hắn vừa mới biết mình làm phụ thân, quay đầu hết thảy đều thành uổng công.

Ngô Đại Lượng biết vậy chẳng làm, nhưng cũng chẳng thay đổi được gì.

Chỉ có nước mắt, có thể kể ra nỗi buồn khổ cùng hối hận trong lòng hắn.

Giọng nói Triệu Thụy dần dần thả chậm, hắn nhẹ giọng thì thầm hỏi: “Nếu ngươi khai thật, Cao Đào Tư bảo đảm có thể bảo vệ mấy người nhà còn lại của ngươi, không để Kim gia hại bọn họ.”

Hai chữ "còn lại", khiến tâm Ngô Đại Lượng đau đớn.

Hắn ngẩng đầu, dùng cặp mắt đỏ bừng nhìn về phía Triệu Thụy, thanh âm vẫn khàn khàn: “Đại nhân thật chứ?”

Đôi tay Triệu Thụy đặt trên đầu gối, khuôn mặt hắn lạnh lùng, khí chất nổi bật, đôi mắt phượng đen láy càng thêm tuấn mỹ không tì vết, nhưng lại đoạt nhân tâm.

“Tất nhiên là thật.”

Hắn nói chuyện trước nay đều rất có khí phách, kiên định không thể lung lay.

Ngô Đại Lượng cứ tin tưởng như vậy.

Hắn vốn không phải người quá thông minh, một lời đã định, lập tức nói hết tất cả ra bên ngoài.

“Ma ma kia tự xưng họ Trương, nàng chưa nói mình là ma ma bên cạnh vị thiên kim thiếu gia nào, lúc ấy nàng trả bạc cho ta, chỉ nói về sau có việc sẽ trả lại, ta coi như thật.”

Triệu Thụy hỏi: “Ngươi bị bắt gian khi nào?”

“Vào một tháng trước.”

Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thụy, nói cách khác, kế hoạch giết người này, ít nhất cũng đã bắt đầu một tháng rồi.

Triệu Thụy gật gật đầu, ý bảo Ngô Đại Lượng tiếp tục nói.

Ngô Đại Lượng rũ xuống mắt, nói: “Chạng vạng ngày hôm trước, kỳ thật ta vào thành mua bánh hoa quế, tức phụ ta…… Tức phụ ta muốn ăn bánh hoa quế, ta liền ra khỏi nhà, không ngờ mới vừa ra Ngũ Lí Bảo, ta liền nhìn thấy vị Trương ma ma. Nàng phân phó ta mấy câu, nói nàng dưới hấp tấp lỡ tay giết người, nàng cầm giấy vay nợ của ta, bảo ta đáp ứng nhận tội giết người. Ta lúc ấy tâm phiền ý loạn, trên đường về gặp phải đại ca, đại ca nói bên phía Nam Giao có việc làm, nên ta liền đi cùng hắn, làm cả đêm mới xong chuyện, ta nhận xong tiền công liền bỏ trốn theo lời Trương ma ma.”

Ngô Đại Lượng nói đến hai chữ tức phụ, lại không kiềm chế được nghẹn ngào lên.

“Lúc ấy Trương ma ma đã cẩn thận thuật lại quá trình với ta, nói nàng lỡ tay giết người như thế nào, rồi che giấu hành vi phạm tội ra sao, chi tiết trong đó đều nói rất rành mạch.”

Nếu là người bình thường, đừng nói cái gì mà giấy vay nợ hay không giấy vay nợ, tình huống như vậy tự nhiên hẳn nên đi quan phủ báo án, nhưng Ngô Đại Lượng lại cứ như vậy nghe theo lời Trương ma ma nói, thật sự đeo tội giết người trốn chạy ra khỏi kinh.



Đối với một người như vậy, nàng cũng không biết nên nói gì mới phải.

Ngô Đại Lượng lúc này không cần ai hỏi, vẫn tự mình nói rất dứt khoát: “Nàng kể toàn bộ quá trình giết người lại cho ta, sau đó cho ta chút tiền bạc, bảo ra nhanh chóng trốn đi, đỡ phải bị quan phủ bắt được.”

“Nhưng lúc ấy ta có chút do dự, tâm thần không yên, nên cùng đại ca ta dọn hàng cả đêm, tìm vô số cơ hội, cuối cùng cũng không nói ra lời được.”

Thì ra là có chuyện như vậy.

Tạ Cát Tường thở dài trong lòng, hắn làm như thế, mới bị bắt lại ở Phụng Thiên, trước sau bất quá chỉ kém vài canh giờ mà thôi.

Triệu Thụy nghe được tiền căn hậu quả, cuối cùng lạnh lùng hỏi: “Như vậy, bản quan hỏi lại ngươi một lần nữa, Kim nhị cô nương có phải do ngươi giết chết không?”

Ngô Đại Lượng lắc lắc đầu: “Không, không phải ta giết, ta thậm chí còn chưa từng gặp mặt vị Kim nhị cô nương nào đó, là ma ma kia giết.”

Triệu Thụy lại hỏi: “Bản quan hỏi lại ngươi, Chu Tử Quyên có phải do ngươi giết hay không?”

Ngô Đại Lượng ngây dại, hắn khó tin nhìn về phía Triệu Thụy, tựa hồ không rõ vì sao hắn phải hỏi như thế.

Triệu Thụy rũ mắt nhìn về phía hắn.

“Ngươi còn không rõ sao?” Triệu Thụy nói, “Bọn họ làm hết thảy bẫy rập này, cuối cùng hết thảy đều dừng trên người của ngươi, chẳng sợ ngươi không có thời gian và động cơ giết hại Chu Tử Quyên, nhưng hiện trường Chu Tử Quyên tử vong giống Kim nhị cô nương như đúc.”

Triệu Thụy rũ mắt, nhàn nhạt nhìn Ngô Đại Lượng đang ngây ngốc.

“Nếu vụ án này rơi vào trong tay Hộ Thành Tư, ngươi không bị bắt, lại chạy trốn ra khỏi kinh, cuối cùng tội danh giết người sẽ rơi xuống trên người của ngươi. Ngươi bị bắt lấy, vừa thẩm vấn đã thừa nhận giết người, như vậy hiềm nghi vẫn là của ngươi, Hộ Thành Tư sẽ không có kiên nhẫn tiếp tục điều tra lại vụ án hung thủ đã nhận tội, chỉ sợ bọn họ sẽ vô cùng cao hứng kết án, chuyện ngươi gặp phải, tương lai đang chờ ngươi phía trước, bất quá chỉ là xử trảm sau mùa thu.”

Tiếng thở dài thật lâu của Triệu Thụy vang lên trong nhà lao.

“Hung phạm này không chỉ giết thê tử ngươi, còn muốn ngươi chết,” Triệu Thụy liếc nhìn Ngô Đại Lượng một cái, “Rốt cuộc đối phương có bao nhiêu hận ngươi?”

“Ngươi có biết là ai không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.