*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Cáo già đang say sưa nằm ngủ thẳng cẳng trên giường.
Tôi không chút do dự đập một cái, đè lên ngực anh ta, vẫy tay, gọi Cảnh Ngôn cùng đè lên.
Nửa phút sau, cáo già bị khó thở.
Một phút sau, nhíu mày hơi giãy dụa.
Nửa phút sau nữa, uốn éo như gặp ác mộng.
Hai phút sau, bị đè tỉnh.
“Văn lang…” Tôi u oán nói, “Không có ngươi, nô gia tịch mịch vô cùng…”
Anh ta ngớ ra một chốc rồi kêu ầm lên, “Ngươi làm sao mà trông như quỷ thế này!? Cái gì dính nhớp nhớp trên tóc ngươi kia?!”
“Máu đó.” Tôi thành thật trả lời.
“Kỳ quốc bộ hết người rồi hay sao mà tướng quân bắt ngươi theo cho đủ số vậy!”
Anh ta lại chỉ vào Cảnh Ngôn, “Nhìn ngươi đi kia, rốt cuộc giết bao nhiêu người rồi, huyết tinh dâng lên tận trời… Đừng có xòe tay đếm nữa, đừng nói cho ta, khuyết điểm của ta đây là quá mức lương thiện, một tấm lòng Bồ Tát.”
“Ai!” Tôi nói, “Bồ Tát, ngươi cũng chả thèm hỏi hai ta có bị thương không nữa.”
“Nhìn hai ngươi còn tinh thần trêu chọc người khác thế này mà còn phải hỏi nữa à?”
“Phải hỏi.”
“Cảnh Ngôn ngươi có bị thương chỗ nào không?”
Bé ngốc Cảnh Ngôn lắc đầu, “Ta không bị thương, trước đây còn gặp phải đối thủ mạnh hơn chúng trăm lần nữa kìa.”
Tôi nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-hoai-tich/2464229/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.