Mười năm trước.
Trước Phỉ Anh cung, Tham Hãn trẻ tuổi ngọt ngào ôm lấy Trữ Sính Viễn đứng sóng vai cạnh hồ sen. Hắn lúc ấy hai mươi tuổi, có thể coi như là người có tương lai sáng lạng nhất trên đời. Thân là trưởng nam của hoàng đế, Tham Hãn từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như thái tử, hơn nữa chính bản thân hắn cũng phi thường xuất sắc, các hoàng đệ dù không cam tâm cũng phải đành cam chịu. Càng làm cho hắn vui mừng hơn chính là, ba tháng trước, hắn rốt cục chịu không được hướng Trữ Sính Viễn thổ lộ tâm tình. Nhờ trời thương xót, Trữ Sính Viễn lại có thể tiếp nhận tình cảm cấm kị của hắn. Đối Tham Hãn mà nói, lúc Trữ Sính Viễn xấu hổ mỉm cười gật đầu, so với ngôi vị hoàng đế càng làm cho hắn vui sướng gấp trăm lần.
Trữ Sính Viễn mỉm cười, tựa vào vai Tham Hãn, cảm thụ tình yêu nồng cháy sâu đậm của Tham Hãn. Hắn thật may mắn, không phải sao? Từ nhỏ đã bị tuyển vào cung làm thư đồng cho Tham Hãn, phụ thân hắn từng lo lắng cảnh cáo hắn nhất định phải cẩn thận mọi lúc mọi nơi. Dù sao Tham Hãn rất có thể sẽ là Hoàng Thượng tương lai. Gần vua như gần cọp, cho dù là hoàng tử cũng rất khó ở chung. Hắn bất an lo sợ vào cung,nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện, Tham Hãn đối hắn vô cùng tốt, chưa từng dùng thân phận hoàng tử áp bức hắn. Tham Hãn đối xử với hắn như huynh đệ bằng hữu. Trong cuộc sống hằng ngày lại tôn trọng bảo vệ, quan tâm săn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-hoa-tuyet/90005/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.