Sau giờ ngọ, tuyết rơi giảm dần, trong ngoài hoàng cung của Đằng Long vương triều được bao phủ bởi màu trắng tinh khiết. hồng mai nở rộ nổi bật trên nền tuyết trắng trên mặt đất trong ngự hoa viên, say động lòng người
Đình nhỏ bên cạnh rừng mai bốn phía phủ màn che dày, ngăn trở gió lạnh thấu xương ở bên ngoài, bên trong đặt vài chậu than sát nhau châu thành một vòng. Nên dù là ở bên ngoài lạnh lẽo, trong đình nửa điểm cũng không cảm giác được ngày đông giá rét tàn khốc. Hiện tại, hơn mười thái giám cung nữ cùng thị vệ đều lẳng lặng đứng ở trên mặt tuyết, không nhúc nhích, thị hầu chủ tử đang ở trong đình thưởng mai — Đế vương Tham Duật của Đằng Long vương triều
Tuy rằng tuyết đã ngừng, gió lại chưa yên, gió lạnh thấu xương cuốn bông tuyết trên mặt đất rơi vào trong cổ, đám người đứng hầu hạ chung quanh rừng mai dù mặc áo bông vẫn lập tức lạnh run.
Một tiểu thái giám vội vàng chạy tới, quỳ xuống bẩm: “Bệ hạ, Định viễn tướng quân Trữ Sính Viễn bên ngoài cầu kiến.”
Tham Duật ôm lấy Oánh phi nhỏ nhắn nép vào trong lòng ngực, nhàn nhã nghe ca nữ bên cạnh du dương ca khúc, giống như chưa nghe thấy gì cả. Hắn hơi gập ngón tay thon thả trắng ngần, gõ nhẹ bàn ngọc hòa cùng tiếng đàn sáo du dương, giống như đã chìm đắm trong tiếng nhạc duyên dáng. Hồi lâu, tiếng đàn dần tan, hắn mới nghiêng đầu, phất phất tay, nói: “Truyền.”
Hé ra tuấn mỹ dung nhan, duyên dáng đường cong giống như một tác phẩm điêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-hoa-tuyet/90004/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.