Đây là lần đầu khi tan học Tống Lai Yên không nán lại bên Mạc Nhiên mà thay vào đó là gấp rút chạy về nhà. Tô Bội Tình không còn như xưa, bà không còn quanh quẩn ở lầu 1 chờ cô về nữa mà chỉ ngồi ở phòng khách với Lý Ngạn Vĩ.
"Dượng Lý, mẹ con... Hiện tại thế nào rồi ạ?"
"Buổi sáng dượng dẫn mẹ con đi bệnh viện kiểm tra thì bác sĩ nói là bà ấy chịu áp lực quá lớn, khuyên bà nên thả lỏng tinh thần, không được lo lắng quá. Buổi chiều lúc về mẹ con uống thuốc xong liền ngủ một giấc, bà ấy chỉ vừa mới tỉnh dậy thôi."
Tống Lai Yên nắm bắt được trọng điểm, lo lắng sốt ruột hỏi: "Uống thuốc là sao hả dượng?"
Lý Ngạn Vĩ lập tức trả lời: "Con yên tâm đi, chỉ là thuốc trợ ngủ thôi."
Tống Lai Yên có thể khẳng định mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, Lý Ngạn Vĩ chỉ đang nói nhẹ vấn đề đi mà thôi. Cô bất chợt nghĩ đến tờ giấy bệnh án khi nãy Mạc Nhiên đưa cho mình còn nằm trong cập sách.
Sự cố năm kia làm cha ruột Tống Lai Yên chết thảm, đối với cô là mất cha, còn với mẹ cô mà nói thì là mất chồng, hai loại đau xót đều rất khó chấp nhận, nói theo cách khác, khả năng dẫn đến chướng ngại tâm lý là rất cao. Trời phú cho Tống Lai Yên một tấm lòng rộng rãi, vì luôn nghĩ thoáng nên cô không biến chất theo chiều hướng phản xã hội. Hơn nữa, mỗi ngày đi học xung quanh cô toàn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-hoa-duc-nhien/3718323/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.