"Anh, có phải nếu chúng mình không phải anh em thì mọi chuyện đã tốt hơn rồi không?" Cô gối đầu lên đùi Mạc Nhiên, nhẹ giọng hỏi một câu.
Đang vuốt tóc cô, động tác trên tay bỗng khựng lại: "Nếu vậy em vẫn sẽ thích anh chứ?"
Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn anh bằng ánh mắt nghi vấn: "Lời này của anh có ý gì?"
"Nếu... Anh không phải anh hai của em, em sẽ vẫn thích anh như cũ sao?"
Cô nghĩ trong chốc lát: "Nếu anh không phải thì giữa anh và em sẽ không có tiếp xúc thân mật như hiện tại."
"Cho nên em sẽ không."
Cô chớp chớp mắt: "Chuyện đó cũng không nhất định." Vì không muốn bộc lộ sự thầm mến bấy lâu nên cô không nói thêm gì nữa.
Mạc Nhiên cũng không gặng hỏi, một thứ cảm xúc cô đơn hiện lên trong đôi mắt đang rũ xuống của anh, nhưng nó chỉ chợt lóe lên rồi lặn mất tăm, nhanh đến nỗi Tống Lai Yên không kịp phát hiện.
"Em có biết ngay từ đầu anh đã ghét em gọi anh là "anh hai", cực kì chán ghét."
Cô nghe xong thì đứng bật dậy, hai tròng mắt đen như mực xuyên qua tóc mái lòa xòa dò la biểu cảm trên mặt anh: "Em biết anh không thích con chồng trước, đại thiếu gia cao ngạo như anh làm sao sẽ để ý đến một con nhóc như em, nhưng hiện tại thì sao nào?
Anh còn nói không thích sao?"
Mạc Nhiên khẽ cười, dù chỉ là độ cong cực nhỏ nhưng cô vẫn bắt gặp được.
"Anh..." Giọng cô bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-hoa-duc-nhien/3718316/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.