Cảnh Hi Miểu đứng trong thung lũng yên tĩnh, lúc này đang là sáng sớm, không khí mát mẻ mang theo mùi hương dễ chịu của cỏ cây mùa hạ, có điều Cảnh Hi Miểu không để ý tới. Y nhíu mày nhìn vầng sáng rực rỡ màu vàng óng trên sườn núi, giống như cái tên Nhược Mộc trong truyền thuyết Thượng Cổ hàm nghĩa cây thần đại biểu cho vầng thái dương, theo truyền thuyết nó lớn lên cành lá đều mang màu vàng kim sắc, huy hoàng mà tráng lệ.
Tương Lý Nhược Mộc chính là dáng vẻ ấy đúng không? Chỉ cần nhìn thấy hắn, trong lòng liền mê luyến không ngừng, muốn ở bên cạnh hắn, ảo tưởng có được hắn bởi hào quang của hắn có thể chiếu sáng lòng mình, âm thầm sống tạm bợ qua ngày lúc trước cũng vì hắn mà biến mất. Hoặc sở dĩ dù thế nào y cũng muốn gặp hắn một lần, có thể chỉ là bởi xưa nay chưa từng có người nào đặt hết hy vọng vào mình như hắn.
Thị vệ ghé vào tai Cảnh Hi Miểu nói khẽ, tàn quân của Đàn Tâm quả nhiên đi về phía thung lũng này, nhưng Cảnh Hi Miểu chỉ khẽ gật đầu. Thị vệ không thể làm gì hơn đành lui ra, nhìn Hoàng thượng ngơ ngác nhìn khung trời nhỏ bé phía trên thung lũng, không biết tâm tư đang phiêu đãng đến nơi nào. Dường như y đã rất lâu không đổi tư thế rồi. Ở phía xa dần truyền đến tiếng vó ngựa ầm ầm. Quân mai phục trong sơn cốc lập tức ẩn đi. Cảnh Hi Miểu thu hồi tầm mắt, dẫn đầu là một chiếc chiến xa. Nét mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-ba-hao-mieu-suong-khoi-menh-mong/2703950/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.