Bình minh lên, một buổi sáng rất yên bình không hề có chuyện gì xảy ra. Yên bình đến mức có phần trống vắng. Mà trong ký ức của Cảnh Hi Miểu mười mấy năm nay cũng không có buổi sáng nào mà y tuyệt vọng nhiều như thế. Y ngồi trên giường, nhắm mắt, nhưng không thể ngủ được. Giống như mãi mãi cũng sẽ không thể ngủ thêm một giấc nào. Chôn vùi giang sơn và mất đi Tương Lý Nhược Mộc, cái nào đau khổ hơn, y không biết. Đầu óc y rối loạn. Tình thế nguy cấp nhưng y không có cách nào giải quyết nguy cơ trước mắt. Y đã không còn là đứa trẻ trốn dưới cánh Tương Lý Nhược Mộc, nhưng lần đầu tiên ở ngoài vòng bảo vệ ấy y đã thất bại. Y còn có thể mặt dày năn nỉ Tương Lý Nhược Mộc lại cho mình một cơ hội sao? Không thể. Thời điểm chính y phát hiện tài năng thật sự của mình giống như Tương Lý Nhược Mộc từng tán thưởng, y không thể đợi được mà phô bày ra. Dưới sự giúp đỡ của Tương Lý Nhược Mộc, y vội cho mình là toàn trí toàn năng không gì không biết. Y còn muốn không cần dựa vào Tương Lý Nhược Mộc cũng có thể bảo vệ hắn, nhưng… lại thất bại nhanh như thế.
Y không nhịn được run rẩy nghĩ, có khi nào Tương Lý Nhược Mộc đã bị Đàn Tâm giết chết. Hắn sẽ làm gì? Đem đầu Tương Lý Nhược Mộc ném vào thành cho y xem sao? Y sẽ lập tức sụp đổ, hồn phi phách tán mà chết mất.
“Hoàng thượng”, Lưu công công gọi một tiếng, y run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-ba-hao-mieu-suong-khoi-menh-mong/2703947/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.