“Thái úy, để Hoàng thượng chờ ở nơi nghị sự không phải hành động sáng suốt. Hoàng thượng sẽ hiểu rõ triều cục như lòng bàn tay mất.” Lý Duẫn Chi không thể tin tưởng vị Hoàng đế này, mãi mãi cũng không thể tin tưởng y. Hôm nay Thái úy đột nhiên mất tích khiến hắn khẩn trương suốt cả ngày. Hắn suýt chút nữa cho rằng Thái úy xảy ra chuyện gì. Lúc hắn nói lời này, Thái úy đang mang theo Hoàng thượng trong trạng thái ngủ mê mệt trở về. Hắn theo sau thấy Thái úy đem Hoàng thượng đưa vào phòng ngủ của mình, hắn liền kéo Tương Lý Nhược Mộc đến thư phòng.
“Lý Duẫn Chi, công bằng mà nói, Hoàng thượng hiện tại bệnh tình không rõ, thần trí cũng không tỉnh táo. Y muốn chờ ở bên cạnh ta, mà ta cũng muốn y đợi tại nơi ta có thể nhìn thấy y. Chính là vậy, Lý Duẫn Chi, ngươi cũng thấy dáng vẻ những ngày qua của Hoàng thượng, ngươi cảm thấy y còn có thể làm gì? Y chỉ là một đứa trẻ 15 tuổi bị dọa sợ đến hỏng, chúng ta có cần phòng bị một đứa trẻ tới vậy không?” Tương Lý Nhược Mộc rất kiên nhẫn, thành thực tuyên bố với Lý Duẫn Chi.
Thế nhưng, chuyện này cũng không phải bí mật gì. Nói cách khác Thái úy hắn căn bản không quan tâm chuyện này. Hàn Mộng Khuê nghĩ như vậy, bởi vì hắn đứng ngoài thư phòng nghe bọn họ nói chuyện. Hắn tìm Thái úy nói chuyện, người hầu của Thái úy liền để hắn chờ ngay chỗ này. Cuộc nói chuyện trong phòng hắn nghe thấy toàn bộ.
Ván
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-ba-hao-mieu-suong-khoi-menh-mong/2703930/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.