Thuận lý thành chương, tranh thủ ngày thu rảnh rỗi vốn cực kỳ quý giá, hơn nữa có hoàng diệp che đậy, chim rừng hót líu lo, suối trong chảy róc rách trên khe đá. Tuy rằng lời hứa hẹn cùng trời cuối đất chỉ có những nữ nhi ngốc nghếch mới tin, nhưng có lúc, đến thời điểm ấy lại cảm thấy như thế.
Tương Lý Nhược Mộc dán lên sống mũi Cảnh Hi Miểu nhẹ nhàng trêu ghẹo, cảm nhận y liều mạng thở dốc. Thưởng thức đôi môi y nóng rực, hơi ngứa, Cảnh Hi Miểu thở hổn hển cười ra tiếng. Khuôn mặt đầy vẻ ôn nhu. Tương Lý Nhược Mộc kề sát gò má y cười nhẹ, môi ngậm lấy vành tai y tà mị trầm giọng hỏi, “Lại một lần nữa?”
“Không…” Cảnh Hi Miểu đẩy eo Tương Lý Nhược Mộc muốn bước qua, nhưng y phục của y đã bị xé rách, vò loạn ở dưới thân. Đùi bủn rủn dễ dàng bị Tương Lý Nhược Mộc nâng lên, lặp lại động tác đã diễn ra cả ngày hôm nay. Cảnh Hi Miểu vốn đang đẩy tay lại chuyển thành nắm chặt y phục hắn, vô thức rên rỉ.
“Hi Miểu, ta rất yêu ngươi.” Tương Lý Nhược Mộc thở gấp, hô hấp hỗn loạn nói. Cảnh Hi Miểu không kiềm chế được ngửa đầu ra sau, đôi môi đỏ tươi không ngừng phát ra tiếng rên -Y trong ***g ngực hắn, đứa trẻ nhỏ nhắn mảnh khảnh- hắn hôn lên hầu kết y, âm thanh trầm thấp lặp đi lặp lại, “Ta yêu ngươi.”
“Ta cũng… A!…” Hai mắt Cảnh Hi Miểu mê man, lá hồng diệp như lửa cháy khắp xung quanh, mây bay lãng đãng trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-ba-hao-mieu-suong-khoi-menh-mong/2703927/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.