Ngày thứ 7.
3 giờ chiều.
Tôi lại tỉnh dậy ở bệnh viện, vẫn tại căn phòng ngày hôm qua tôi trả.
Tôi nhìn xung quanh. Không chỉ có mình tôi nằm trong phòng, còn có cậu bé đó.
Tôi nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua. Tôi ôm cậu bé, xoay người lại, đẩy về phía người phụ nữ tóc vàng. Hình như cô ta đã đỡ được bé rồi mà, sao bé lại nằm đây nhỉ?
Tôi đang miên man suy nghĩ thì cửa phòng mở ra, một bác sĩ bước vào. Đó là một người đàn ông tóc đã điểm hoa râm, gương mặt chữ điền mang vẻ phúc hậu. Vâng, là vị bác sĩ đã phụ trách bệnh án của tôi cách đây hai ngày, bác sĩ Tuấn. Tôi cười nhẹ với ông ta.
- Chào cô gái, chúng ta lại gặp nhau rồi, tôi thấy cái duyên này thật không tầm thường đấy!
Tôi bật cười. Thật đúng là có duyên với nhau! Chỉ trong chưa đầy một giờ đồng hồ mà tôi đã quay trở lại bệnh viện rồi, quả thật là một tốc độ khiến người ta sợ hãi!
- Bác sĩ, cậu bé có bị gì nghiêm trọng không ạ? - Tôi nhìn ông lật bệnh án, hỏi.
- Cậu nhóc không sao, chỉ là lúc cô đẩy ra thì nhóc té xuống đất, sau lại thấy máu nên có triệu chứng hoảng sợ nhẹ. Còn cô thì.. rất may là cô chỉ chấn thương phần ngoài và xây xát da thôi.. Nhưng mà cô Mai này, bác sĩ tôi đây phải nói với cô một điều rằng là cô quả thật rất là dũng cảm đấy cô gái nhỏ, nhiều năm qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-an-dai-nhan/2628713/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.