48
Nếu như đây chính là cái giá, có phải là quá nghiêm trọng không.
Lúc ta dìu Triệu Linh Việt đang chật vật không chịu nổi ra khỏi chùa Bạch Mã, chừng mấy ngàn lính Ngự Lâm quân đang chạy tới, bao vây quanh chùa Bạch Mã…
Chúng quân đều giơ bó đuốc trên tay, trong nhất thời bên ngoài tự cứ ngỡ sáng như ban ngày.
Còn bệ hạ thì đang đứng trước cửa lớn của Bạch Mã, chắp tay sau lưng, khuôn mặt tuấn tú và vô cùng uy nghiêm, đây chính vị quân lâm chân chính của thiên hạ.
Ta bỗng nhiên nhận ra điều này.
Các vị tăng nhân ở chùa Bạch Mã quỳ xuống trên đất, hoặc niệm kinh cầu nguyện, hoặc thấp giọng năn nỉ.
Bệ hạ nhìn thấy ta, vẻ lạnh lùng băng sơn lãnh khốc cuối cùng cũng có một chút sự buông lỏng, nhưng khi nhìn thấy Triệu Linh Việt, lại một lần nữa khép lại, thậm chí càng lạnh lùng hơn.
Bệ hạ cũng không nói gì với ta, chỉ nhẹ nhàng vẫy tay.
Ta chưa kịp phản ứng gì, chỉ thấy chúng quân đem bó đuốc trong tay giơ lên cao rồi ném vào tự một cách vô cùng chính xác.
“Bệ hạ, đây là tự miếu của Hoàng gia! Ngã phật từ bi!”
“Bệ hạ, đừng giết người và phóng hỏa ở nơi Phật môn thanh tịnh…”
“Ngã phật từ bi, ngã phật từ bi thưa bệ hạ…”
…
Chùa Bạch Mã ánh lửa ngút trời, không còn đường sống.
Trong tiếng thút thít khắp nơi, ta nhìn lên và thấy hắn đang nở nụ cười.
Một nụ cười ngây thơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yem-nga-lai-thoi-lo/2952147/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.