Oán hận khi nhắc tới việc Nhạc Bình sắp phải gả đi xa, hai tay run run lúc châm trà.
Đáng lẽ ta nên chú ý sớm.
“Ngươi đúng là tốn nhiều công sức, vì gả cho nam nhân mà cả mặt mũi cũng không cần sao?” Ta tức giận nói.
Sắc mặt của Minh Nguyệt trở nên khó coi: “Đừng có nói như bản thân mình cao thượng vậy. Chẳng phải lúc đó ngươi cũng dây dưa không dứt giữa hai nam nhân hay sao? Chuyện này vẫn là muội muội thành toàn cho giấc mộng của tẩu đấy.”
Ta không nhịn được nữa, sau khi nhào tới là một tổ hợp nắm đấm cộng cái tát hầu hạ.
Tay Minh Nguyệt trói gà không chặt, hiển nhiên không phải là đối thủ của ta. Ngay lúc ta cưỡi trên người nàng ta túm tóc nàng ta liều mạng giật —
“Dừng tay!” Bệ hạ chợt xuất hiện ở cửa đại điện.
Ta nổi giận đùng đùng, lại xấu hổ không chịu nổi, đành phải ngừng tay đứng dậy.
Vẻ mặt bệ hạ lạnh nhạt, cũng không nhìn ta một cái.
“Các ngươi còn ngây ra đó làm gì?Còn không mau đỡ công chúa dậy!” Kim công công giận dữ mắng mỏ tỳ nữ hoảng sợ ngây người bên cạnh.
Ta như một người ngoài cuộc, lúng túng lại mất tự nhiên đứng đờ ra. Ta nhìn bệ hạ, ánh mắt của y ảm đạm lạnh nhạt, lẳng lặng nhìn Minh Nguyệt.
Cuối cùng ngài ấy cúi đầu.
126
Cả đêm ta không thể gặp bệ hạ lấy một lần.
Na Sách cũng không biết đã đi đâu, ta thì bị mấy nha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yem-nga-lai-thoi-lo/2952124/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.