Mắt thấy Hứa Nghiễn bước vào phòng tắm, hàng mi cong như cánh bướm chớp động mấy lần, con ngươi đảo qua đảo lại, lại nghĩ thêm, cuối cùng vẫn xé cái váy vốn nát vụn làm đệm lót dưới thân, thả lỏng cửa huyệt, chất lỏng trắng tuôn ào ào, song cô cũng không dám tiết toàn bộ, chờ cảm giác như muốn nứt ra vì căng tràn tiêu tan, cô liền rụt bụng, khóa chất lỏng còn thừa trong tử cung lại.
Không chớp mắt ném cái váy đã ướt nhẹp vào một góc khuất, vừa mới ra vẻ như chưa có gì xảy ra, ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng tắm khắc hoa được làm từ thủy tinh, đã thấy Hứa Nghiễn mặt không cảm xúc nhìn cô.
"A!" Mạnh Khinh Khinh hoảng sợ đến mức hô thành tiếng, anh ta... sao anh ta nhanh như thế? "Anh... Anh tắm xong rồi hả?"
Anh không đáp lại, chỉ bước từng bước về phía cô.
Ánh mắt cô trốn tránh, cơ thể không tự giác co lại vì sợ hãi, ngón tay níu chặt lớp vỏ sofa, đôi mắt đen có hồn chớp chớp nhưng vẫn không nhìn thẳng mặt anh, giọng nói du dương đến lạ: "Hứa... Hứa Nghiễn..."
"Muốn tôi bắn cô mấy lần?" Anh vừa giữ chặt cánh tay cô vừa nói.
Mạnh Khinh Khinh gục trong lòng anh, run rẩy, "Hứa Nghiễn... Tôi không muốn..."
Giọng điệu anh bình tĩnh mà cố chấp, "Nói, muốn tôi bắn cô mấy lần?"
Mạnh Khinh Khinh biết chạy không thoát, bèn kéo vạt áo sơ mi của anh, nũng nịu nói, "Một lần."
Hứa Nghiễn bế bổng cô lên, đặt lên bàn làm việc, kéo hai chân cô quấn lên eo mình, chen gậy thịt cứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-xuan-hoa-hop/54469/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.