Đây là một gian phòng làm việc được tách ra từ phòng ngủ chính. Ngày thường, Khương Nhạc làm việc ở chỗ này, tường được cách âm, vô cùng thanh tĩnh.
Diệp Thư bị ném lên trên giường. Cô chống khuỷu tay lên niệm, mấy sợi tóc rối xổ ra, bết lại ở nơi gò má. Da mặt cô trắng nõn nà như ngọc, đôi mắt màu đen long lanh nước. Tình hình trước mắt khiến cô hoảng loạn không thôi, “Anh vốn dĩ không đau chân, anh muốn tôi làm gì hả?”
Khương Nhạc nở nụ cười, đầu lưỡi liếm lấy cánh môi khô ráp, “Đau lắm, xoa cho anh, xoa nhẹ nhàng rồi anh sẽ để em đi.”
Anh quỳ hai chân lên giường, chậm rãi tiến về phía cô, "Thư Thư, được không?"
Cô bị bao phủ trong bóng ma của anh. Hơi thở của anh nặng nề mà nguy hiểm, khiến cô rụt bả vai, lay nhẹ cái mông để trốn, “Khương Nhạc, ông chủ Khương còn ở đây, anh đừng như vậy, mau thả tôi đi đi.”
Anh ép cô tựa vào đầu giường, “Chưa nói không cho em đi mà, xoa giúp anh đi, anh thật sự đau lắm, không lừa em đâu.”
Cô hối hận vô cùng, lẽ ra không nên đồng ý với ông chủ rằng sẽ đến khám bệnh cho anh. Không, bây giờ cô lại càng hối hận vì công việc cao thượng này. Nếu cô không cùng thầy mình đến nhà họ Khương để chữa chân cho ông chủ nhà, cô sẽ không gặp gỡ Khương Nhạc, không bị anh quấn lấy.
Bây giờ phải làm sao đây?
Ngón tay nhỏ nhắn nắm tấm drap giường đến nhăn nhúm, cô cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-xuan-hoa-hop/1978527/quyen-2-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.