Lục Mậu bước ra khỏi điện Thái Hòa, lập tức đi thẳng về phía cung Gia Hòa, Bảo Mẫn cung kính dẫn đường ở phía trước, đường tuyết không khó đi, các lối đi trong cung đều đã được cung nữ thái giám quét dọn, đi đến trước cung Gia Hòa, lại không thấy vẻ phồn vinh trước kia.
Mỗi bước mỗi xa
Người trong cung từ trước đến nay am hiểu nhất việc xu lợi tránh hại, cung Gia Hòa bây giờ dường như chỉ sau một đêm đã tàn tạ không chịu nổi, những cung nữ thái giám có năng lực trong cung Gia Hòa đều đã tìm được đường đi, ngoại trừ vài người tùy thân kề cận, thì chỉ còn lại những kẻ không có bản lĩnh, co ro ở một bên trốn tránh lười nhác.
Bốn chữ "tình đời ấm lạnh" này, nói đến chính là bức họa sát thực nhất của cung Gia Hòa bây giờ.
Nhìn thấy Lục Nguyên, làm cho Lục Mậu có chút kinh ngạc, thị cũng như cung điện này, dường như chỉ sau một đêm bị rút hết tinh khí thần, cả người như thể già đi mười tuổi, tóc mai thậm chí còn mọc ra vài sợi tóc bạc.
Lục Mậu vẫy tay ra hiệu cho mọi người rút lui, hắn vén rèm cửa, bước vào, Lục Nguyên ngồi ở vị trí chủ, ngước mắt nhìn người đến, nhưng đôi mắt lâu ngày không thấy ánh sáng lại bị ánh tuyết trong suốt làm lóa mắt, thị phải nheo mắt vẫn muốn nhìn hắn, khinh bỉ nhìn hắn: "Thứ đệ sao lại đến? Là đến thăm đích tỷ của ngươi, hay muốn xem bại tướng trông như thế nào?"
Lục Mậu không hề mở lời trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-xuan-chang-muon/4909021/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.