“Nói đến đây, ta cũng giải thích rõ ràng với ông, sính lễ Đại công t.ử gửi đến nhà gái, ta đương nhiên sẽ xuất một phần, còn lại ta sẽ không can thiệp nữa.” Đại phu nhân nhìn người trượng phu gọi là thân nhất cũng là xa lạ nhất trước mắt này.
Mười mấy năm phu thê, từ quen biết, hiểu rõ, yêu thương đến nay là sự xa cách, nói cho cùng bà ấy cũng đã làm được tất cả những gì có thể làm, cũng không có gì phải than trách hay tiếc nuối nữa! Không phải sao? Không phải sao?
Lục Trung thở dài, đúng vậy, từ đầu đến cuối đều là ông ta có lỗi với bà ấy, “Phủ Quốc Công không đến nỗi không lo nổi sính lễ hồi môn cho vài tiểu bối trong phủ, bà đúng là lo lắng quá nhiều rồi.”
Đại phu nhân c.ắ.n chặt răng, ông ta vĩnh viễn đều như thế, bất kể bà ấy tức giận hay làm ngơ, ông ta vĩnh viễn đều giữ vẻ gió nhẹ mây trôi thế này.
Bà ấy cười lạnh: “Ta là đích mẫu của hắn, đây chỉ là bổn phận ta nên làm, về sau hắn tự nhiên cũng cần phải hiếu thuận và đối đãi với ta như mẫu thân ruột thịt, cũng xem như trọn vẹn tình nghĩa mẫu t.ử mỏng manh của bọn ta kiếp này.”
Lục Trung thở dài: “Lan Nhược, bà vẫn oán ta!”
Bà ấy nhìn về phía ông ta, “Ta oán ông? Ta oán ông chuyện gì? Lục Trung, ông nói xem! Ta nên oán ông chuyện gì? Mà ta lại không nên oán ông chuyện gì!”
“Năm đó sau khi ta thành hôn thân với ông, một năm vẫn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-xuan-chang-muon/4860534/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.