Ngô Cẩm Họa cười mà khóc, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: “Phụ thân cháu biết mẫu thân cháu từng có một người yêu sâu đậm đã tính đến chuyện cưới gả, nhưng ông ấy lại giả vờ—”
Nàng rất muốn cứ như vậy mà cãi vã với vị ngoại tổ mẫu này, đem tất cả những ấm ức và đau khổ của mẫu thân bao nhiêu năm nay trút hết ra.
Nhưng, sự tức giận và trút giận không có bất kỳ tác dụng nào, chẳng qua chỉ là sự tức giận bất lực, cho nên Ngô Cẩm Họa đã không nói ra những lời này.
Không sao cả, có những người không thể hiểu được mình là chuyện bình thường, không cần biện giải hay tranh luận, đừng bận tâm đến cái nhìn của người khác nữa, quan trọng nhất là mình muốn làm gì, mục tiêu của mình!
“Ngoại tổ mẫu, ngài nói đúng, nhưng giờ mẫu thân cháu đã mất rồi, chẳng lẽ còn không thể về nhà được ư?”
Lâm lão thái thái chợt nước mắt rơi như mưa: “Khuê nữ à, cháu là một đứa trẻ hiếu thảo, nhưng không được, ta không thể để mẫu thân cháu trở về!”
Tại sao? Tại sao? Ngô Cẩm Họa không hiểu! Nàng không thể hiểu nổi!
Nàng nhắm mắt lại: “Ngoại tổ mẫu có thể nói cho cháu biết nguyên nhân được hay không? Cho dù chỉ là đại khái, mơ hồ cũng được, cháu chỉ muốn biết nguyên nhân thôi.”
Lão thái thái thở dài thật sâu: “Cẩm Họa, ta có ba nhi tử một nữ nhi, cháu tưởng chỉ có mẫu thân cháu bị hy sinh hạnh phúc cả đời thôi sao, nhưng cháu xem phủ này có Đại cữu mẫu, Tam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-xuan-chang-muon/4860507/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.