Vào trong phòng, bà cụ dắt Ngô Cẩm Họa ngồi xuống giường, không bắt nàng phải quỳ lạy thỉnh an: “Người một nhà thì chỉ nên thân thiết gần gũi, không cần câu nệ lễ tiết, bằng không lại làm hỏng người.”
Tam thái thái cũng cười nói: “Cô nương cứ coi như ở nhà mình, sao cho thoải mái thì cứ làm vậy.”
Đại thái thái cũng phụ họa theo: “Nhà chúng ta không câu nệ những thứ này.”
Lão thái thái gật đầu: “Đúng vậy, Cẩm Họa đã đến kinh thành mấy hôm rồi, có quen chưa? Cô tổ mẫu của cháu đối xử với cháu thế nào?”
Lại hỏi: “Ta nghe nói cháu là bị Thái phu nhân Ngô thị ép buộc vào kinh thành phải không? Bà ta có ý đồ gì với cháu ư?”
Ngô Cẩm Họa lại phủ nhận: “Bẩm ngoại tổ mẫu, là tự cháu quyết định muốn tiến kinh, còn về phần Thái phu nhân có ý đồ gì, cháu không để bụng.”
Lão thái thái nghe xong, nhíu mày hỏi: “Cẩm Họa có ý gì?” Tiếp đó, bà cụ lại thở dài một tiếng: “Cẩm Họa có lẽ còn oán hận ngoại tổ mẫu bao nhiêu năm nay chưa từng gửi cho con và mẫu thân con một bức thư, hay hỏi han qua một tiếng nào, có phải hay không?”
Ngô Cẩm Họa không nói gì, bình tĩnh chờ đợi những lời tiếp theo của bà cụ, vị ngoại tổ mẫu này đâu biết, nàng thực ra chẳng để bụng những chuyện đó, không có yêu thì sẽ không có oán hận, cho nên người oán người hận, chính là mẫu thân nàng.
Lão thái thái nhìn nàng với vẻ bi thương: “Ta không thể… Thôi, những lời này không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-xuan-chang-muon/4860506/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.