Ngô Cẩm Họa và Bích Nguyệt hai người một đường lặng lẽ đi về phía trước, bước qua cửa trong, chậm rãi trở về hậu viện.
Đi phía sau Ngô Cẩm Họa, Bích Nguyệt thần sắc hoảng hốt, có chút rối rắm lại có chút lo lắng. Nàng ta liên tục nhìn về bóng lưng Ngô Cẩm Họa, trong lòng nàng ta dần trở nên sốt ruột.
Thấy sắp bước vào Tây Chính viện của Thái phu nhân, Bích Nguyệt chợt kéo tay Ngô Cẩm Họa, “Cô nương, người không sợ nô tỳ sẽ nói hết chuyện hôm nay cho Thái phu nhân biết sao?”
Ngô Cẩm Họa chợt dừng bước, đứng yên nhìn nàng ta, “Được, không sao, ngươi có thể kể tất cả những gì ta và Đại công tử đã nói hôm nay cho Thái phu nhân biết.”
Bích Nguyệt nhìn quanh, kéo Ngô Cẩm Họa đến hành lang gần cửa trong, mở miệng nói, “Cô nương, nô tỳ nói thật với người, tuy quả thực là nô tỳ phải nghe theo lời Thái phu nhân làm việc, nhưng cô nương, nô tỳ đã theo người, cũng hy vọng người được tốt.”
Ngô Cẩm Họa vẫn nhìn nàng ta, ra hiệu cho nàng ta tiếp tục nói.
Bích Nguyệt mím môi, “Cô nương, nô tỳ biết người rất tốt, nhưng người không hiểu, trong phủ này người không có quyền thế, không nơi nương tựa, người chỉ có thể dựa vào Thái phu nhân mới có thể giành được tương lai tốt nhất cho mình, huống hồ những việc Thái phu nhân muốn người làm, thực ra đối với người mà nói chẳng phải là chuyện cực kỳ tốt sao? Nếu người làm trái ý Thái phu nhân, tương lai của người không thể tưởng tượng nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-xuan-chang-muon/4860489/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.