Chương trước
Chương sau
Bóng rơi theo đường parabol trong không trung tiến lại gần rổ vào trước mắt mọi người.
Bằng điểm rồi.
Tỷ số giữa hai bên trực tiếp san bằng, còn có một phút cuối cùng, chỉ cần người của Long Diệu nắm bắt được cơ hội lần này thì có thể thắng.
Trần Thành Hạo ném bóng cho Mã Thuận, đối phương trực tiếp đến cướp, lần bóng này quá quan trọng rồi.
“Cao Tử Tuấn.”
Mấy người chuyền bóng qua lại, bóng rơi vào trong tay đại học Tân Yên, kết quả lại cướp được về, chỉ còn lại ba giây cuối cùng.
“Thành Hạo, bóng.” Cao Tử Tuấn nhắc nhở.
Trần Thành Hạo chuẩn bị chuyền bóng không dễ gì mới cướp được qua, kết quả sơ ý một cái trực tiếp bị một thành viên đối phương đang chờ cơ hội cản lại.
Sau khi đối phương cướp được bóng, trực tiếp bước đến vạch ba điểm ném bóng, người quá hỗn loạn hoàn toàn không kịp phòng bị.
“Bụp.”
Huấn luyện viên của đối phương phấn khích không thôi, bởi vì chỉ có ba giây, Long Diệu không thể thắng được.
Huấn luyện viên nhìn thời gian đã không còn hi vọng gì nữa, cho dù cho Vũ Phi lên sân cũng không còn cách nào, đã không thể thay người được nữa rồi.
“Tại tôi, là tôi qua sơ ý.” Trần Thành Hạo nói.
“Không sao, mọi người cố hết sức là được rồi.”
Cho dù cục diện đã chắc chắn thắng rồi, người của đối phương cũng không dám thả lỏng, mà mỗi một người đều nhìn chằm chằm.
Mã Thuận ném bóng cho Cao Tử Tuấn, mà Cao Tử Tuấn hoàn toàn không thể giữ được, chỉ đành ném cho Trần Thành Hạo.
“Chu Thịnh.”
Chỉ còn thời gian hai giây, hoàn toàn không còn cách nào khác, Trần Thành Hạo hét lớn một tiếng rồi ném bóng bằng một tay.
Bởi vì Chu Thịnh đã ở dưới rổ rồi, nhưng quả bóng này ném quá mạnh, Chu Thịnh hoàn toàn không bắt được.
“Qúa cao rồi.”
Chu Thịnh muốn cố hết sức nhảy lên, nhưng bóng vẫn cao hơn mấy phân, trực tiếp đập thẳng vào rổ.
“Khốn kiếp.”
Chu Thịnh ngẩn ra, mọi người trong sân cũng ngẩn ra, bóng vậy mà lại vào rồi. Không phải là chuyền cho thành viên trong đội sao?
Sao bóng lại vào được vậy?
“Con mẹ nó, tôi chỉ là dùng sức ném một cái mà thôi.”
Chính Trần Thành Hạo cũng ngẩn ra.
Toàn trường đều rất yên tĩnh, bởi vì thời gian trận đấu đã kết thúc, nhưng pha bóng của Trần Thành Hạo cần phải phát lại kiểm tra cẩn thận.
Tầm hai phút sau, trọng tài phán quả bóng của Trần Thành Hạo có hiệu lực, ghi được ba điểm, vượt qua đại học Giang Nam một điểm, tiếp vào trận chúng kết top ba.
“Ồ.”
“Có hiệu lực, có hiệu lực, Long Diệu lọt vào top ba rồi.” Bình luận viên phấn khích nói.
Trần Thành Hạo vẫn chưa biết phải làm sao, mình chỉ ném một cái mà vào rồi, Diêu Dư cũng từng như vậy, đây chính là duyên phận giống nhau sao?
Mấy người ném Trần Thành Hạo lên cao, đây tuyệt đối là lần đầu tiên đại học Long Diệu lọt vào trận chung kết top ba ở phía Nam.
Sao có thể không vui được chứ?
“Ha ha ha.” Trần Thành Hạo cười lớn.
Huấn luyện viên cũng chúc mừng với mọi người, quá đáng để chúc mừng rồi.
Bởi vì thời gian cấp bách, ngày mốt sẽ thi đấu trận chung kết top ba, mọi người đều về nhà nghỉ ngơi.
Ninh Vũ Phi cũng chạy rất nhanh, sợ bị Trầm Mặc Như bắt được, trực tiếp bắt taxi trở về biệt thự.
Vừa bước chân vào biệt thự, đã thấy Lăng Bảo Châu đang chuẩn bị xuống lầu, mặc quần áo giống như chuẩn bị đi ra ngoài.
“Chị Bảo Châu, chị đi đâu vậy?” Ninh Vũ Phi vội vàng giúp đỡ.
“Không cần.”
Lăng Bảo Châu nói tiếp: “Tôi đến cục cảnh sát xem, nghe nói gần đây có một nhóm lính đánh thuê tiến vào thành phố Ngọc Trai.”
“Chậc, chị đã thế này rồi thì đừng đi nữa, thành thật ở nhà dưỡng thương không tốt sao?”
Bây giờ Lăng Bảo Châu vẫn còn phải chống nạng, dù sao vết thương đó cũng rất sâu, vừa mới khép lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.