Chương trước
Chương sau
Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt buông Ninh Vũ Phi ra, sau đó nói với cảnh sát: “Anh ta sàm sỡ tôi, mau còng tay anh ta lại!”
“Cảnh sát chúng tôi thụ lý án không cần cô quơ tay múa chân, lên xe đi.”
“A... tôi không cần phải đi chứ?”
Cảnh sát không vui nói: “Cô không lên xe sao về cục nói chuyện với chúng tôi được, lên xe đi!”
“Ờ ờ.”
Sau đó, một cảnh sát nói với Ninh Vũ Phi: “Pháp y Ninh, giờ này chắc anh hẳn phải lên lớp, anh vào lớp trước đi, chuyện này chúng tôi xử lý là được rồi.”
“Được rồi, vậy thì hai người vất vả rồi.”
“Không sao, loại người này nếu không cần nhìn cũng biết không phải loại phụ nữ tốt lành gì, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng.”
“Ừ!”
Ninh Vũ Phi đánh xe rời đi.
Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt kia ở trong xe hét lên: “Tại sao người đàn ông kia lại đi? Anh ta đã xâm phạm tôi.”
“Xin hãy chú ý lời nói của cô, pháp y Ninh là một người cảnh sát, cô nói cảnh sát sờ soạng cô sao?” Cảnh sát hỏi.
“Làm sao có thể, sao anh ta lại là cảnh sát?”
“Có chuyện gì cứ về cục rồi lại nói, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng.”
“Cút cút cút, từng người một cút hết cho tôi.”
Tiếng mắng chửi từ trong phòng truyền ra, hai người phụ nữ ăn mặc gợi cảm chạy ra ngoài.
Trong phòng, Âu Dương Minh Khánh đau đớn nằm trên giường, cặp mắt đỏ ngầu tràn đầy tia máu, giống như sắp ăn thịt người vậy.
Cho dù anh ta đã được cứu sống, nhưng anh ta không còn là một người đàn ông bình thường, râu cũng không mọc nữa, thật sự đã trở thành một thứ người không ra người.
Là một người đàn ông bình thường, anh ta căn bản không có cách nào chấp nhận được chuyện này, đơn giản chính là sống còn không bằng chết.
Ông quản gia bước vào, thu dọn đồ đạc trên sàn, bất đắc dĩ nói: “Cậu chủ, cậu bớt giận, nhất định sẽ tìm được cách để cậu trở lại làm một người đàn ông.”
“Ông cho rằng tôi vẫn là một đứa trẻ sao? Đừng tưởng rằng cái gì tôi cũng không biết, trên đời này căn bản không hề có cách chữa khỏi.”
“Sẽ có cách mà, điều cậu nên làm bây giờ chính là điều dưỡng cơ thể và chờ đợi.”
Âu Dương Minh Khánh thật sự rất muốn chết, nhưng làm sao cam tâm, người phụ nữ anh ta yêu còn chưa được đến tay, tình địch còn cười nhạo anh đã trở thành một tên tàn phế.
“Ai dô, đây không phải là Minh Khánh sao, có chuyện gì vậy?” Một người phụ nữ xuất hiện ở cửa.
Ông quản gia quay đầu lại nhìn, tức giận nói: “Nơi này là chỗ mà cô có thể đến sao, về đi!”
“Quản gia, bây giờ tôi chính là vợ của Chấn Hưng, tại sao lại không thể đến gặp Minh Khánh?” Tạ Khả Di nói.
“Cô... hừ!”
Sau khi làm quản gia tức giận đi ra ngoài, Tạ Khả Di bước vào nói: “Minh Khánh à, chị giúp em xem xem nhé?”
Âu Dương Minh Khánh không ngu, biết người phụ nữ này là tình nhân của ba anh ta, mẹ của anh ta đã mất từ lâu rồi cho nên khi ba anh ta tìm người khác anh ta cũng không thể nói gì.
Nhìn thấy đối phương không để ý tới mình, Tạ Khả Di nói: “Ôi, tôi biết trong lòng cậu có oán hận, cậu cùng cái tên Ninh Vũ Phi kia nhất định có thù hận sâu đậm.”
“Cút, ra ngoài ngay, cô có tư cách gì mà đến đây?” Âu Dương Minh Khách tức giận mắng.
Mặc dù cho phép ba mình tìm tình nhân, nhưng anh ta cũng không cho phép người phụ nữ này bước vào nhà, ngang hàng làm nhục mẹ của mình.
“Haiz, được rồi, tôi ở đây để nói cho cậu biết, nếu bản thân đã sống đau khổ như vậy, tại sao phải nhìn kẻ thù của mình sống tự do tự tại như vậy, đúng không? Cậu hãy thử nghĩ xem, tôi đi trước đây.”
Tạ Khả Di rất thâm độc, sau khi biết Âu Dương Minh Khánh có hiềm khích với Ninh Vũ Phi, cô ta muốn lợi dụng Âu Dương Minh Khánh để giải quyết Ninh Vũ Phi, cũng có thể nói là cô ta đã mượn tay của gia tộc Âu Dương để diệt trừ Ninh Vũ Phi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.