“Tôi là huấn luyện viên ở đây, cút cũng không phải tôi cút.”
Nghe vậy, Trần Thành Hạo cười nói: “Giờ thầy nói như vậy thì hóa ra mấy câu lúc nãy của thầy là đánh rắm ra à?”
“Cậu…”
“Cậu cậu cái gì mà cậu, sẵn sàng đánh cược thì phải sẵn sàng chịu thua, một trận đấu thế này mà thầy còn để thua được, chẳng biết làm sao mà thầy vẫn còn mặt mũi tiếp tục ở đây khoa tay múa chân chỉ trỏ nhỉ.”
Các trận đấu của đại học Long Diệu năm vừa rồi anh cũng có xem, có một phần nguyên nhân rất lớn nằm trên người vị huấn luyện viên này, lúc đầu dùng chiến thuật của các thành viên trong đội rõ ràng là chơi được khá tốt, nhưng huấn luyện viên Lý nhất định muốn thay bằng chiến thuật của anh ta để chơi, nhưng chiến thuật của anh ta lại có vấn đề nghiêm trọng.
Huấn luyện viên Lý có phần bực bội, nói: “Hai người các cậu chờ đó, rồi các cậu sẽ phải cầu xin tôi trở lại.”
“Đi nhanh đi, không tiễn.”
Những người còn lại nhìn nhau nghi hoặc, huấn luyện viên đi rồi thì bọn họ còn tập luyện thế nào nữa?
“Mọi người tự mình tập luyện đi, huấn luyện viên thế nào hẳn là các cậu còn hiểu rõ hơn chúng tôi nhỉ?” Ninh Vũ Phi nói.
Mấy người Đỗ Đức Mạnh gật đầu, tán thành cách nói của Ninh Vũ Phi, năm vừa rồi bọn họ chơi khá tốt, nhưng chỉ vì chiến thuật có vấn đề, tiêu hao hết thể lực của mọi người nên hoàn toàn không theo kịp được trận đấu.
“Thành Hạo, đi thôi.”
“Đi!”
Hai người rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vuong-van-dam-truy-the/1004370/chuong-534.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.