“Sợ cái gì chứ, chỉ là một trận đấu thôi mà.” Ninh Vũ Phi tỏ vẻ không sao cả.
Quả nhiên, bởi vì là thi đấu hai người trong thời gian nửa trận nên hai người có thể trạng tốt nhất là một trung phong và anh chàng da đen kia đã được chọn.
“Hùng Đạo Hưng và Somalia, hai người các cậu mà thua thì cút luôn đi.” Huấn luyện viên Lý nói.
Somalia nhìn Ninh Vũ Phi tay nhỏ chân nhỏ liền cười trào phúng, tuy là thể trạng của Trần Thành Hạo trông cũng ra hình ra dáng, nhưng còn chưa được gọi là một anh chàng cao to.
Không có việc gì lại thích đi uống rượu giả, làm cho cái bụng bia cũng lòi ra hết rồi.
Sau khi trọng tài có mặt, Somalia trực tiếp ném bóng cho Ninh Vũ Phi và Trần Thành Hạo, ra hiệu cho họ đánh phát bóng đầu tiên.
“Vậy thì chúng tôi cũng không khách khí.” Ninh Vũ Phi ném bóng vào tay Trần Thành Hạo.
Hai đấu hai vốn Trần Thành Hạo không có gì phải sợ, cứ chơi hết mình là được, nhưng phát bóng đầu tiên cậu ta vẫn truyền cho Ninh Vũ Phi.
“Đánh phủ đầu bọn họ đi.” Trần Thành Hạo cười nói.
Ninh Vũ Phi giơ tay đập bóng xuống, ăn một cú ba điểm, vẫn giống như trước kia.
Cũng không phải là Ninh Vũ Phi thích dùng chiêu ba điểm vào rổ để trấn áp người khác, chỉ vì lần nào đối thủ cũng cho anh cơ hội ăn cú ba điểm, anh mà không tận dụng thì chẳng phải quá có lỗi với đối thủ sao.
Huấn luyện viên Lý phẫn nộ hô lên: “Hai người làm gì vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vuong-van-dam-truy-the/1004369/chuong-533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.