Tần Lâm cười nói.
"Bốn môn phái võ thuật cổ truyền, có vẻ như cuộc so tài lần này chính là lúc để Côn Luân chúng ta bộc lộ tài năng rồi".
Lăng Dật Nhiên bĩu môi, liếc nhìn Tần Lâm.
"Nào có đơn giản như vậy! Dù là môn phái nào cũng đều không đơn giản, rất khó đối phó!" Lâm Trung Nghĩa thở dài nói.
"Vòng nguyệt quế của năm ngoái bị Thiếu Lâm cướp, chúng ta phải đứng ở vị trí thứ hai, đệ đừng nên coi thường mấy môn phái này, người mạnh còn có người mạnh hơn nữa, dẫu sao thiên tài ở Côn Luân cũng có hạn, Thiếu Lâm nhiều người hơn, có đến mấy ngàn đệ tử, thiên phú siêu việt, chỉ có chúng ta vẫn còn ở trên núi cao, còn bọn họ đã sớm hòa làm một với thế giới bên ngoài".
"Nhưng dẫu sao hiện nay đệ đang là ngôi sao sáng trong môn phái của chúng ta, chắc sẽ có một chỗ cho đệ, chắc đệ sẽ không từ chối tham gia đâu nhỉ".
Tần Lâm sờ mũi một cái, có vẻ như mình được ưa chuộng phết nhỉ.
Có điều cơ hội lần này không tầm thường, nếu như có thể giao chiến với bốn môn phái võ thuật cổ truyền lớn thì thực lực của anh chắc chắn sẽ có bước nhảy vọt.
Không thể bỏ qua cơ hội tốt thế này được.
Tần Lâm nhìn Lâm Trung Nghĩa hỏi.
"Danh sách này do ai quyết định vậy?"
"Đương nhiên là do chưởng môn quyết định rồi, khoảng bảy ngày tới chưởng môn sẽ xuất quan, đến lúc đấy ông ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648266/chuong-1526.html