Tần Lâm ngạo nghễ nói.
"Dược sư của núi Côn Luân? Có vẻ như cô không đơn giản nhỉ, tôi là đệ tử của đại đệ tử Dương Chí của sư tổ".
Lăng Dật Nhiên gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
"Ồ, hóa ra là sư huynh Dương Chí à?" "Cái gì? Sư huynh Dương Chí?"
Tần Lâm trợn tròn mắt, không thể tin nổi mà nhìn cô, cô gái này rốt cuộc có bối phận cao đến đâu trên núi Côn Luân này vậy?
Ánh mắt Lăng Dật Nhiên lộ ra vẻ dí dỏm, cô điềm đạm mỉm cười.
"Đúng vậy, sư phụ của tôi là sư tổ của anh, cho nên anh phải gọi tôi một tiếng tiểu sư thúc".
Mặt Tần Lâm đầy vẻ khổ sở.
"Cô... cô mấy tuổi chứ, cô đâu có lớn hơn tôi đâu?"
Lăng Dật Nhiên vô cùng nghiêm túc.
"Tôi lớn hơn anh, anh phải gọi tôi là sư thúc, đạo lý tôn sư trọng đạo quan trọng mà".
Tần Lâm liếc mắt nói.
"Được rồi, tiểu sư thúc".
Lăng Dật Nhiên ra bộ nghiêm trang, ung dung.
"Thế còn được, hi hi hi!"
Lăng Dật Nhiên quan sát Tần Lâm, nói nhỏ.
"Để tôi xem vết thương của anh, lúc trước anh bị thương, hơn nữa còn chiến đấu hồi lâu với bốn con gấu tuyết, vết thương trên người không nhẹ, vừa hay chỗ tôi có thuốc".
Tần Lâm giở giọng trêu ghẹo.
"Được, vậy thì phiền tiểu sư thúc bé nhỏ rồi". "Á...."
Sắc mặt anh tái mét, cô Lăng Dật Nhiên này ra tay ác thật, bôi thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648231/chuong-1491.html