"Đợi một lát nữa thì chạy mau! Chia thành hai hướng, chúng ta không có lựa chọn nào khác đâu, đám gấu trắng này chính là chúa tể của nơi đây, chúng đã sống ở đây từ rất lâu rồi, chính là loài gấu tuyết độc nhất ở Côn Luân, cho dù có là cao thủ thất mạch thì khi ở trước mặt chúng cũng không đủ sức đánh trả đâu”.
Cô gái thì thào, rõ ràng là cô không muốn cho chúng nghe thấy.
Tần Lâm khẽ gật đầu một cái, cao thủ thất mạch chưa chắc có thể là đối thủ của chúng, chẳng trách ngay từ đầu cô gái đã lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi, thậm chí còn không muốn liều mạng đánh chúng.
Bởi vì có đánh cũng không lại, thậm chí còn làm bản thân lâm vào tình thế nguy hiểm, nhưng nếu bỏ chạy thì ắt sẽ có cơ hội sống sót.
Gặp phải những con gấu tuyết này thì kết quả sẽ rất thê thảm.
Lòng Tần Lâm thoáng run, chẳng trách Lâm sư huynh lại không để bọn họ một mình tiến vào dãy núi này, xem ra ngoài nguy hiểm tự nhiên thì đám gấu tuyết này cũng vô cùng đáng sợ, nếu như gặp phải một đám người thì không sao, chứ một hai người thì sẽ bị đánh tơi tả mất.
Không!
Chỉ có thể bị ăn mất mới đúng.
Cô gái áo da thú đã sẵn sàng để bỏ chạy, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!
Tần Lâm cũng muốn chạy, nhưng anh lại nghĩ chuyện này không đơn giản như thế, đám gấu này dường như đã chặn hết đường ra của bọn họ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648225/chuong-1485.html