Tần Lâm tỏ vẻ khinh thường, đám người này mới là kẻ gây chuyện trước, vậy nên anh cũng chẳng phải sợ bọn họ.
“Lâm sư huynh nhìn thấy rồi chứ, không phải là do chúng tôi không nể mặt sư huynh đâu đấy, mà có một vài người nào đó không biết điều mà thôi. Ha ha ha”.
Mắt Nhiếp Vân Hải hơi nheo lại, phải cho tên nhóc mới đến này một bài học mới được, để cho cậu ta biết được cái gì gọi là hiểm ác.
“Chuyện này...”
Bây giờ Lâm Trung Nghĩa như đang bị kẹt ở giữa, cũng hết sức khó xử, anh ta cố tình thiên vị Tần Lâm, nhưng Tần Lâm lại không hề chịu nể mặt, chỉ có xin lỗi thôi mà cũng không chịu, khác nào một con lừa ngoan cố đâu chứ?
Còn phía bên kia, đám người Nhiếp Vân Hải lại lôi lý lẽ của mình ra để nói, hơn nữa bọn họ còn người đông thế mạnh, cậy thế ức hiếp người khác, cậu có thể giải quyết được sao? Nhưng Tần Lâm cứ nhất quyết không chịu cúi đầu, vậy thì sẽ gây nên sóng to gió lớn rồi đây.
Mặc dù bản thân là sư huynh, nhưng bọn người bên kia lại chiếm hoàn toàn thế chủ động, anh ta cũng không còn cách nào khác, Lâm Trung Nghĩa chỉ hy vọng rằng Tần Lâm sẽ không cứng đầu như thế.
“Lại còn bay ra cái trò trộm cướp, có ngon thì đến giành lấy thanh kiếm trong tay tôi đi xem nào?”
Tần Lâm cười khẩy, sau đó anh cầm Thất Tinh Long Uyên chĩa thẳng về phía Nhiếp Vân Hải.
Nhưng lúc này Nhiếp Vân Hải lại nhíu mày, tên này cũng ngông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648193/chuong-1453.html