"Sư đệ cũng coi như là nhân tài hiếm có rồi, lại còn dùng một thanh bảo kiếm chém ra hang động như vậy nữa, đúng là ngầu đét”.
Lâm Trung Nghĩa vừa vỗ vai Tần Lâm vừa nói, anh ta có dự cảm tên này nhất định sẽ gây nên sóng gió ở Côn Luân.
"Này, người mới, inh ỏi như vậy, bộ không muốn để cho người khác luyện tập à? Lại còn không biết chừng mực, muốn đánh nhau hay gì?"
"Đúng thế, tên nhóc cậu thật không biết chừng mực gì cả, quấy rầy chúng tôi tập luyện rồi đây này, biết không hả? Nhìn cái gì mà nhìn, nói cậu đấy”.
"Sao nào, không phục à? Bảo cậu nhỏ tiếng lại là đã nể mặt Lâm sư huynh rồi đấy, còn trừng mắt cái gì? Cậu nghĩ đây là địa bàn nhà cậu mua à? Muốn như thế nào cũng được hay sao, cậu làm ảnh hưởng bọn tôi đấy, bọn tôi không thể luyện tập được”.
"Nói đi, muốn bồi thường cho chúng tôi như thế nào, he he he. Nếu hôm nay không thể hiện chút thành ý thì đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây”.
"Lâm sư huynh, đây là người mới sao? Đến cả quy tắc còn không hiểu, anh phải dạy dỗ cậu ta thật tốt đó”.
Bảy thanh niên mặc áo trường bào màu lam trông vô cùng dữ tợn, mặt mày ai nấy đều hầm hầm.
Lâm Trung Nghĩa cũng nhíu mày, tỏ vẻ không vui, lúc nãy đào hang chắc chắn sẽ gây ra tiếng ồn ào, hơn nữa âm thanh còn rất lớn, chuyện này đúng là không thể làm gì được.
Nhưng bọn họ lại đến để gây sự, không đáng phải vậy chứ.
“Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648192/chuong-1452.html