Tần Lâm đi theo Ngộ Diên vào nơi sâu nhất của ngọn núi, đó là một đại điện rất nguy nga, được xây dựng ở lưng chừng núi, ở chính giữa tràn ngập linh khí của gió tiên.
Cao khoảng năm trăm mét, có cầu thang lên xuống núi ở hai bên, xung quanh không còn thứ gì khác.
Chính điện vô cùng bề thế, tạo cho người ta cảm giác thâm sâu khó lường, lưng chừng núi cao hàng trăm mét quả thực vô cùng kinh ngạc và huyền bí.
Ở đây có mây bay, làn gió sảng khoái, làm cho cảm giác phía trên đại điện càng thêm rõ rệt.
Bởi vì nơi này có độ cao hàng nghìn mét, đại điện phía trên núi vô cùng kỳ bí, hết sức tráng lệ và làm người ta say mê.
Các công trình kiến trúc cổ đều ở hai bên núi, trên tường đá có nhiều cửa động, đó chính là nơi ở của đệ tử Côn Luân.
Chỉ có điều đại điện này khiến cho Tần Lâm hết sức kinh ngạc, không khỏi làm anh cảm thán.
Vị trí Côn Luân tọa lạc rất hiếm thấy, đại điện này dường như ở giữa núi, như thể mọc lên từ bụng núi, nếu như đây là thật thì quả là một công trình kỳ diệu, so với cung điện băng Côn Luân anh đã từng thấy dưới lòng đất thì xem ra nơi này cũng không kém cạnh mấy.
Ngay khi bước đến đại điện thì anh đã ở trên bậc đá ngàn tầng rồi, Tần Lâm bỗng cảm thấy một luồng khí sảng khoái tràn đầy xông thẳng vào vào mặt, khiến anh cảm thấy thư thái và vui vẻ, giống hệt như gân cốt tứ chi đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648183/chuong-1442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.