Trong lòng Tần Lâm luôn thầm nghĩ đến sư phụ Diệp Hiên Viên, anh chạy một mạch đến nhà họ Diệp.
Khi anh đến nhà họ Diệp, trong sân lớn không có lấy một ai, cả vườn hoa rộng ngàn mét vuông lặng như tờ, thậm chí có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Nhà họ Diệp vô cùng hoa lệ, kiến trúc cổ kính, vừa nhìn là biết có lịch sử cả trăm năm.
Tần Lâm cẩn thận nhìn xung quanh.
Đột nhiên hai cánh cửa của đại điện trước sân mở ra, một ông già tóc dài toán loạn, cả người đầy máu xuất hiện trước mặt Tần Lâm.
Lúc này, trong mắt của Tần Lâm tràn đầy lửa giận.
Người kia không phải ai khác mà chính là sư phụ, bây giờ sư phụ bị thương đến vậy, cơ thể đầy vết thương, tóc dài toán loạn, trong mắt lóe lên sự đau đớn và tuyệt vọng.
"Đồ đệ..."
Diệp Hiên Viên nhìn thấy Tần Lâm liền nhíu mày, lầm bầm nói, ông cụ không ngờ Tần Lâm lại tới.
Tần Lâm không ngờ, sư phụ sẽ bị đánh thê thảm như vậy, hơn nữa vết thương trên cơ thể ông không nhẹ, mặc dù sư phụ còn sống, nhưng rốt cuộc là ai mới có thể khiến sư phụ bị thương?
"Là ai?"
"Là ai!!!"
Tần Lâm hét lên, ánh mắt trầm xuống.
Anh phải báo thù cho sư phụ, dù là ai thì đều phải trả giá!
Năm đó mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648145/chuong-1404.html