Ba tên người rừng run rẩy quỳ xuống trước mặt Tần Lâm, trong mắt tràn đầy hoảng sợ và lo lắng.
"Chúng có vẻ sợ chết khiếp rồi đấy”.
Tần Trì cười nói rồi ném trường thương trong tay đi, đối với ông mà nói, không tốn chút sức lực nào mà vẫn giết được hơn mười tên người rừng, nhưng đương nhiên không thể nào bằng con trai mình được.
“Nói mau, các người rốt cuộc là ai? ‘Thần’ mà các người nhắc đến đang ở đâu?”
Tần Lâm trầm giọng nói.
"Tất cả chúng tôi đều là con dân của Thần, Thần sẽ chọn những người giỏi nhất trong chúng tôi để trở thành những thần binh, sau đó giết đi những người già mang bệnh và tàn tật, chúng tôi là những người mà Thần đã dốc hết lòng tin vào, chúng tôi chính là hậu duệ của Thần. Còn Thần của chúng tôi đang... ở đảo ngầm”.
Một tên thì thào, mặt mày tái mét.
"Hậu duệ của Thần, các người đang tự khen bản thân đấy ư, lại còn hậu duệ của Thần”.
Tần Trì chế nhạo nói.
"Họ thực sự là hậu duệ của Thần, cũng tức là hậu duệ của người Tam Tinh của chúng tôi, nếu không ngoài dự liệu của tôi thì bọn họ chắc là một nhánh của người Tam Tinh, nhưng xuất hiện ở đây lại có vẻ hơi không được khớp cho lắm. Nhưng vóc dáng của họ thật sự đúng là của người Tam Tinh, vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa đôi mắt của họ cũng hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648129/chuong-1388.html