“Không… không! Không…”
Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử tái mét mặt mày, lúc này bọn họ đã quyết định xong rồi, ba người đàn ông này muốn quyết chiến một trận với đám người Tần Lâm, không màng đến sống chết của Địch Luân Á.
Sự hoảng loạn bao phủ trong ánh mắt của Địch Luân Á, cô ta chỉ là một người thiếu nữ chưa trải sự đời, mười mấy thế kỷ giống như mười mấy ngày, tưởng dài lâu mà thực ra rất ngắn ngủi.
Ánh mắt đoạn tuyệt của bố mẹ cũng khiến cô ta thấy vô cùng sợ hãi, bởi vì bọn họ làm như thế chắc chắn là sẽ từ bỏ cô.
Tần Lâm cũng cau mày lại, xem ra tên này thực sự không màng đến an nguy của con gái mình, nhất định phải liều chết một trận với bọn họ.
Tên này cũng tàn nhẫn thật đấy, đến con gái của mình cũng không quan tâm.
Ánh mắt Kha Lâm Tư Lặc kiên định nhìn Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
“Vì đại sự, giết không tha!”
Lúc Kha Lâm Tư Lặc nói ra câu nói này, Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử cũng đã tuyệt vọng hoàn toàn.
Bà ta không phải người ngang ngược vô lý, nhưng cho dù là người phụ nữ lý trí nữa thì cũng không thể nào lựa chọn được khi đứng trước mặt con cái.
Nước mắt của Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử không ngừng tuôn ra, bọn họ đã từng thề dưới ngọn cờ Lăng Mục, vì sự nghiệp vĩ đại không ngại hy sinh tất cả!
Nhưng sau khi có sự vướng bận bà ta mới hiểu ra so với sự nghiệp vĩ đại, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648108/chuong-1367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.