"Cho dù có chết thì tao cũng sẽ không bao giờ nhận thua, nền văn minh nhân loại của bọn mày sớm muộn gì cũng trở thành nô lệ cho nền văn minh Tam Tinh của bọn tao”.
Kha Lâm Tư Lặc nói với vẻ đầy tự tin.
"Bởi vì bọn mày quá yếu, toàn bộ nền văn minh lịch sử của bọn mày không thể so với tụi tao được, chỉ một thế hệ của bọn tao cũng đủ để đè bẹp nền văn minh lịch sử mười nghìn năm của tụi mày, kẻ yếu đuối như bọn mày chỉ đáng làm nô lệ cho cả vũ trụ mà thôi, bọn mày chính là sự tồn tại cấp thấp, thậm chí còn không thể đi ra khỏi hành tinh quê hương của mình kia mà, mày còn có tư cách để nói về sự thống trị nữa sao?”
"Nền văn minh của loài người được định sẵn sẽ suy tàn, cho dù không có nền văn minh Tam Tinh của bọn tao thì vẫn sẽ có những nền văn minh khác tàn phá trái đất, nền văn minh Tam Tinh của bọn tao đã rất nhân từ, chỉ cần con người có thể tự nguyện nghe theo bọn tao thì bọn tao sẽ không phá hủy hệ sinh thái nguyên thủy của các người, nhưng nếu bọn mày không biết điều thì mày không hề biết mình nhỏ bé đến mức nào đâu, không biết tự lượng sức mình, trời đất và vũ trụ rộng lớn đến nỗi bọn mày không thể nhìn thấy hết được đâu”.
Vẻ kiêu ngạo và kiến thức của Kha Lâm Tư Lặc là thứ mà Tần Trì không có được, ông ta sớm đã rời khỏi hành tinh quê hương mới có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648101/chuong-1360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.