Trong lòng Tần Trì cũng hết sức đề phòng, cho đến nay bọn họ vẫn luôn vừa đánh vừa lui, gần như đã băng sông vượt núi mà vẫn không thể giết được bọn họ, đương nhiên Tần Trì cũng không khỏi cảm thấy bực dọc.
Khả năng tự phục hồi của người Tam Tinh đương nhiên hơn con người rất nhiều, cứ thử tưởng tượng người ta mỗi tháng nghỉ ngơi một lần, còn bạn thì mỗi ngày đều phải nghỉ ngơi, người ta sống cả mấy chục nghìn năm còn bạn chỉ sống được mối vài chục năm, vậy có thể giống nhau được sao?
Tần Trì khó khăn lắm mới có thể một mình đấu với hai người Tam Tinh.
Hai mươi năm trước bọn họ là kẻ thù không đội trời chung, nhưng hơn hai mươi năm trước Tần Trì lại không ngờ bọn họ lại chính là người Tam Tinh, trong trận chiến năm đó, bọn họ đã chiến đấu cùng với người Atlantis, vậy nên Tần Trì mới hiểu lầm bọn họ là người Atlantis.
Cho đến bây giờ, cuối cùng ông cũng biết bọn họ là người từ Tam Tinh thể, thuộc nền văn minh Tam Tinh, đó là một nền văn minh mà nhân loại không thể nào tưởng tượng ra được.
“Mày cho rằng tao không dám sao? Tần Trì, đừng tự cho mình là đúng nữa, cho dù có kéo dài thì mày cũng sẽ chết, sức chịu đựng và khả năng phục hồi của con người căn bản không thể so với người Tam Tinh bọn tao được. Bọn mày chính là sản phẩm của nền văn minh rác rưởi, một dân tộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648100/chuong-1359.html