Trái tim của Tần Lâm chùng xuống, sắc mặt khẽ thay đổi.
Là tiếng gọi của bố anh sao?
Ông ấy bảo anh mau chóng rời khỏi nơi này, ngay cả thực lực của ông ấy cũng không đủ để răn đe nơi này sao? Chẳng lẽ ông ấy đã gặp phải nguy hiểm?
Tần Lâm không có thời gian suy nghĩ, liền nhanh chóng xông vào con đường cuối hành lang đại điện. Lối đi không hề hẹp, nó rộng khoảng hơn một mét, nhưng sau khi Tần Lâm tiến vào sâu trong con đường thì cảm giác như tiến vào một đại điện thu nhỏ vậy, nhỏ hơn rất nhiều so với đại điện khi nãy, nhưng lại vô cùng tinh tế.
Tần Lâm còn nhìn thấy hai chiếc giường đá vô cùng lớn, trên giường có hai cỗ quan tài bạch ngọc.
Đúng vậy!
Chính là quan tài, mặc dù có hình bầu dục, trông không giống quan tài lắm, nhưng Tần Lâm có thể khẳng định, đây chính là quan tài. Xung quanh quan tài còn có hoa văn dày đặc, đẹp vô cùng, không biết những bông hoa kỳ lạ được điêu khắc tinh tế này là loại hoa gì.
Chiếc quan tài này không lớn lắm, cỡ bằng quan tài của loài người.
Trước khi Tần Lâm đến đây cũng đã tìm đọc không ít tài liệu về Tam Tinh Đôi, nhất là sau khi anh đến đây, phát hiện một số vật dụng thờ cúng và tượng người ở đây khác hoàn toàn so với con người, đôi mắt lồi ra ngoài, thân hình cao lớn, nếu đây là biểu tượng của nền văn minh Tam Tinh Đôi thì e là bọn họ và loài người chắc chắn không giống nhau hoàn toàn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648088/chuong-1347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.