"Cút..."
Tần Lâm quát lớn, mặt hai tên kia nháy mắt biến sắc, bóng người của Tần Lâm không hề động đậy, một quyền nhanh như điện đã đáp thẳng lên ngực họ, hai người cùng lúc văng ra, họ ôm ngực, miệng trào máu tươi.
Long Thất và Long Bát nhìn nhau, mặt tái mét, họ đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, người này đáng sợ quá.
Tiêu Vân Phi lập tức sững người, Long Thất và Long Bát là hai vệ sĩ mà bố đích thân lựa chọn để đưa cho anh ta, ngày thường dù là mười mấy người cũng không đánh lại họ, nhưng lúc này lại bị Tần Lâm hạ đo ván, nằm bệt dưới đất.
Rác rưởi vậy?
Tiêu Vân Phi buồn bực, sắc mặt người nhà họ Doãn vô cùng khó coi, bọn họ không ngờ Tần Lâm lại dám đánh nhau ở nhà họ Doãn bọn họ.
"Mày... mày muốn làm gì?"
Tiêu Vân Phi run lẩy bẩy, Tần Lâm bước từng bước lại gần, khiến cho Tiêu Vân Phi sợ hãi lảo đảo ngã xuống đất, cả Long Thất và Long Bát đều không phải đối thủ của anh, huống chi là anh ta.
Lời vừa dứt, Tiêu Vân Phi bị Tần Lâm đấm cho một phát, chiếc mũi cao kều cũng bị vẹo, máu mũi chảy ra, anh ta đau đến rớt nước mắt.
Tiêu Vân Phi sợ hãi đến cực điểm, anh ta là đại thiếu gia nhà họ Tiêu, ngày thường chỉ có anh ta bắt nạt người khác chứ đâu có ai dám bắt nạt anh ta, vậy nên hôm nay bị Tần Lâm đánh, anh ta sợ đến tái mét mặt.
Tiêu Vân Phi thảm thiết gào thét, miệng hùm gan sứa mà nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647951/chuong-1209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.