Lưu Mỹ Lan chống eo nói.
"Bố, bố đừng có xen vào, đây là chuyện của nhà bọn con, Thu Ca đã lớn thế này rồi mà chẳng nghe lời gì cả, bọn con có thể hại nó chắc? Bây giờ ở trước mặt Tiêu thiếu gia mà lại làm người ta mất mặt như vậy, con đánh nó là vì nó chẳng biết phấn đấu vì nhà họ Doãn gì cả. Con dạy con gái con, chẳng nhẽ là sai à?"
Doãn Thu Ca tức giận, nghiến răng nói.
"Đây là lần thứ hai mẹ đánh con rồi. Lưu Mỹ Lan, từ nay về sau, mẹ đừng quan tâm đến con nữa, con đi đường của con, mẹ đi đường của mẹ!"
"Con bé này phản rồi, tao đánh chết cái đồ khốn khiếp nhà mày..."
Lưu Mỹ Lan giơ tay đánh Doãn Thu Ca, tuy nhiên lần này, cánh tay của Lưu Mỹ Lan lại không sao đập xuống được.
"Ái ôi..."
"Đau đau đau!"
Lưu Mỹ Lan nghiến răng nghiến lợi nói, cổ tay bị Tần Lâm tóm chặt lấy.
Doãn Hoán trầm giọng nói.
"Tần đại sư, mong cậu giữ tự trọng!"
Tần Lâm cười khẩy nói.
"Tôi giữ tự trọng? Chẳng nhẽ cái loại đàn bà chanh chua này có tự trọng chắc? Nhà họ Doãn mấy người thực sự khiến tôi mở rộng tầm mắt đấy, con gái mình không thích người ta, bây giờ còn ép cô ấy? Mấy người đều ở đây xem kịch à? Lấy thanh xuân của một thiếu nữ để đổi lấy vinh quang của gia tộc à? Đúng là già mà không biết xấu hổ".
Sắc mặt Doãn Chấn Phong đen xì, rõ ràng là đang mắng ông ta mà.
"Tần Lâm! Cậu là cái thá gì mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647950/chuong-1208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.